ĐỜI TƯ MAO TRẠCH ĐÔNG - Trang 422

- Tôi có được phép phê bình các y tá của tôi mỗi khi họ mắc sai lầm

không? Tôi có thể trông chờ ở bác sĩ điều trị của tôi sự cảm thông không?
Không! Thay vào đó chỉ là một bài thuyết trình. Ông ta mắng tôi và chẳng
hề coi tôi là một bệnh nhân. Vậy tư cách của ông ta ở đâu? Đồng chí có tin
rằng ông ta phục vụ nhân dân tận tụy không?

Bà dừng lời để lấy hơi, còn tôi lại tìm cách kể lại câu chuyện một lần

nữa. Nhưng bà không cho tôi nói. Bà nói:

- Các bác sĩ và y tá phải chăm lo cho bệnh nhân, chứ không phải cứ đi

tranh cãi với bệnh nhân. Ông bác sĩ này thật ngạo mạn. Đây có phải là một
cực hình về tâm lý không?

Tôi lên tiếng:
- Thưa đồng chí Giang Thanh…

Nhưng bà không cho tôi nói tiếp. Bà quát:
- Đồng chí đừng có nói với tôi nữa! Tôi không thèm tranh luận với đồng

chí!

Tôi không chịu nổi nữa. Tôi đứng hẳn dậy và nói:

- Chúng ta đang thảo luận ở đây và theo tôi ai cũng có quyền được nói.

Nếu tôi không được phép nói thì tôi thấy tôi chẳng có việc gì ở đây nữa.

Tôi bỏ ra khỏi phòng và đóng sập cửa lại
Ở ngưỡng cửa, tôi còn nghe thấy bà nói:

- Thấy chưa, trước mặt đồng chí thứ trưởng mà ông ta còn nói như thế

đó!

Tôi đi dạo quanh vườn để lấy lại bình tĩnh. Tôi thấy cần phải đến gặp

Mao ngay, vì chắc chắn ông sẽ đứng về phía người nào đến thuật lại việc
này cho ông trước. Nếu ông tin các cô y tá đã tìm cách hãm hại Giang
Thanh, thì trách nhiệm cuối cùng lại thuộc về tôi. Như vậy, rất có thể tôi
phải tính đến chuyện tôi sẽ bị bắt giam hoặc thậm chí bị tử hình. Nhưng tôi
không có cơ hội để gặp Mao, vì vệ sĩ của Giang Thanh tên là Tôn Vĩnh tìm

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.