không quân số 4 Văn Bình Hoà đảm nhận bắn Mao. Một phương án cũng
được xem xét là cho nổ kho chứa dầu gần sân bay Hoàng Thảo ở Thượng
Hải trong thời gian đoàn tàu đặc biệt của lãnh tụ dừng ở đó. Cuối cùng,
cũng nghĩ đến việc cài mìn ở cầu đường sắt ở Thổ Phán, gần Quý Châu.
Tôi không biết, chi tiết âm mưu lật đổ của Lâm Bưu là đúng đến mức
nào. Cuối cùng, Chu Ân Lai là người đính thân thông báo kết điều tra.
Tôi chỉ có thể kể cái gì tôi thấy khi tôi ở cạnh Mao trong thời gian nhận
được thông báo đầu tiên.
Tôi tin chắc rằng việc giết Mao không bao giờ lại đạt được một cách quá
đơn giản như thế. Uông Đông Hưng và cơ quan mật vụ của ông rất cảnh
giác theo dõi an ninh của Chủ tịch. Những kế hoạch của Uông luôn luôn giữ
bí mật và thay đổi nhanh đến mức ngay cả các vệ sĩ không phải lúc nào
cũng kịp trở tay. ý định Lâm Bưu không có lấy chút cơ hội nhỏ. Khi Mao
quay về thủ đô an toàn,, Lâm Bưu hiểu rằng mình đã thua. Ông buộc phải
bỏ chạy. Lâm Bưu biết số phận của những người mà Mao sẽ vứt bỏ một
cách tàn bạo và không thương tiếc. Trong thời gian ấy tôi không nghi ngờ –
khác với Lâm Bưu – rằng Lưu Thiếu Kỳ chết trong tù vì tra tấn và bệnh tật.
Số phận như thế đã giáng xuống nhiều nhà hoạt động cao cấp. Ngay lúc âm
mưu của nguyên soái chống Mao không thành công, cái chết của ông là
được định đoạt trước. Cuối cùng thì thời kỳ Lâm Bưu biến mất.
Vụ việc Lâm Bưu đến tai nhân dân cuối 1971 làm xáo động cả nước. Xã
hội Trung Quốc bị choáng váng. Và tôi cũng không thể rùng mình. Tôi dự
đoán mối quan hệ căng thẳng của Mao với người từng được tất cả mọi
người gọi là người đồng chí và người bạn chiến đấu thân cận nhất của Chủ
tịch, tôi biết về cuộc đấu đá gay gắt giữa họ bắt đầu từ hội nghị Lư Sơn, khi
Lâm Bưu tiến hành đòn ngấm ngầm, cố gắng giành lấy chức vị chủ tịch
nước. Cách mạng văn hoá là tội lỗi và không khoan nhượng, nó đã dìm chết
chìm nhiều người vô tội.
Nhưng không có cái gì chuẩn bị cho tôi đến quy mô phản bội của Lâm
Bưu, đếm thảm kịch của chuyến bay cuối cùng của ông ta.