chân thô luôn xỏ đôi tất màu cà phê. Lý Ẩm Kiều báo tôi đã đến và tôi liền
xin lỗi ông vì sự chậm trễ của mình. Mao không hề bực mình. Ông để
quyển sách sang bên rồi bảo Lý mang một chiếc ghế đến cho tôi. Những vệ
sỹ của Mao thường thi hành ngay lệnh của ông. Cứ bốn người trong số họ
cắt nhau túc trực phục vụ Mao hàng giờ.
- Trương Trí Đông chẳng bao giờ ăn đúng giờ, ngủ đúng giờ – Mao giải
thích (ông tự liên hệ mình với một quan chức cao cấp trong triều đại nhà
Thanh) – Tôi cũng như Trương. Mấy giờ rồi?
- Bây giờ là 4 rưỡi chiều ạ – tôi trả lời.
- Giờ này đối với tôi vẫn còn là bình minh. Đồng chí dậy lúc mấy giờ?
Tôi lúng túng. Vì sau bữa ăn trưa phần lớn người Trung Quốc thường
chợp mắt một chút và tôi vẫn chưa hề biết thói quen của Mao, nên tôi không
dám chắc là ông muốn biết tôi dậy sau giấc ngủ trưa vào lúc nào hay tôi dậy
vào buổi sáng lúc mấy giờ.
- Buổi sáng tôi thường dậy lúc gần 6 giờ – cuối cùng tôi đã nói – và buổi
chiều tôi chợp mắt một chút ạ.
- Đồng chí là bác sỹ – Mao vừa cười vừa nói – nên đồng chí mới lưu tâm
đến sức khỏe và cuộc sống của đồng chí theo thời gian biểu một cách
nghiêm ngặt. Trong cái nhìn của Mao, ông tỏ ra là người hiểu biết và chắc
là nhân ái – bằng điệu bộ của ông nhiều hơn là bằng lời nói. Tôi bị ông
chinh phục, vì tôi cảm thấy mình đang đối diện với một người vĩ đại.
Ông hút thuốc lá của Anh, mác 555. Khi hút, ông dùng thêm tẩu.
- Tống Khánh Linh vợ goá của Tôn Trung Sơn tặng tôi cái tẩu này và
khuyên đã khuyên tôi nên dùng tẩu, bên trong có đầu lọc để giảm hàm
lượng nicotin. Tôi đã hút thuốc từ nhiều năm nay nhưng tôi luôn tự hỏi,
chất nicotin đã gây tác hại như thế nào. Đồng chí có hút thuốc không?
- Tôi có hút, nhưng không nhiều. Buổi tối, sau giờ làm việc tôi thường
hút ba hoặc bốn điếu.
- Đồng chí là bác sỹ hút thuốc đầu tiên mà tôi biết.