ĐỜI TƯ MAO TRẠCH ĐÔNG - Trang 97

Vạn lý trường chinh chỉ là một huyền thoại. Thỉnh thoảng Lưu Thiếu Kỳ
hoặc Chu Ân Lai gặp Mao vì lý do chính trị, nhưng sự tiếp xúc cũng chỉ
giới hạn trong phạm vi những điều cần bàn đến trong những tài liệu mà họ
trao đổi thường xuyên với nhau, hoặc trong những cuộc họp của Ban
thường vụ Bộ chính trị. Mao triệu tập những cuộc họp này rất thất hường.
Lúc thì ở trong phòng Trường sinh, lúc thì ở ngay những nơi mà ông vừa
tới. Ban ngày ông giao du với đám vệ sỹ của ông. Họ là những trai làng thất
học. Mao ít khi đàm đạo với họ, thường chỉ tán gẫu với họ về các cô người
yêu của họ, thậm chí ông còn làm cố vấn tình yêu cho họ và thỉnh thoảng
ông giúp họ viết thư tình. Nhưng về đề tài ông thường quan tâm là lịch sử
Trung Hoa và về triết học, thì ông không thể trao đổi với họ được.

Vì thế, Mao coi tôi là người trò chuyện của ông. Ông đề nghị tôi viết

những bài về lịch sử và triết học để ông đọc và mỗi tuần ông trao đổi với tôi
hàng giờ liền. Khi khó ngủ, có lúc ông đọc sách hay triệu tập một cuộc họp,
bất kể vào lúc nào. Nhưng thường thường, ông cho gọi một người nào đó
đến để trò chuyện với ông và người đó thường là tôi. Chẳng có gì lạ khi ba
giờ sáng lại bị Mao lôi ra khỏi giường. Trước những ngày quốc khánh và
mồng l tháng Năm, Mao mất ngủ nặng nếu ông phải tham gia duyệt binh và
chào mừng quần chúng ở quảng trường Thiên An Môn. Mặc dù Lý Liên đã
ra sức động viên tôi phải nhẫn nại, nhưng bà đã thấy cô ta lầm khi khi nhận
ra rằng tôi chỉ vờ chiều Chủ tịch. Mao là một kẻ độc tài mà chúng tôi phải
chiều theo mọi sở thích của ông. Mọi cố gắng thực hiện ý nguyện riêng tư
đều không thành.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.