ĐƠN GIẢN VÀ THUẦN KHIẾT - Trang 116

Chương 4: Pháp Dược: Dành Cho Thiền Giả Đang Lâm Bệnh

Phần I

Thông thường, tất cả chúng ta đều phải chịu cảnh bệnh hoạn, nhưng

với loại bệnh không cản trở chúng ta tiếp tục làm việc thì không được coi
là bệnh. Nó được coi là trạng thái bình thường của con người trên thế
gian này. Tuy nhiên, thực ra khi cơ thể ở trong trạng thái bình thường,
bản chất nó vẫn là có bệnh – chỉ là đa số chúng ta không nhận ra sự thật
là thân và tâm ta đang hoại diệt, không dừng dứt, trong từng phút giây.

Khi còn đủ sức khỏe để làm việc nọ, việc kia, ta thường bị các mối

quan tâm, vọng tưởng dẫn dắt: Rồi khiến ta sinh tự mãn. Nhưng ta không
thể so sánh với những người bệnh nằm trên giường. Người bệnh nằm liệt
giường thật ra là may mắn, vì họ có cơ hội để không phải làm gì cả ngoài
việc quán chiếu về những cơn đau và phiền não. Tâm họ không nghĩ gì
khác, không đi nơi nào cả. Lúc nào họ cũng có thể quán tưởng về cái đau
và cũng có thể buông bỏ cái đau bất cứ lúc nào.

Chúng ta không nhận thấy sự khác biệt sao? “Sự rỗng không” của

tâm khi chúng ta tham dự vào các hoạt động là cái rỗng không “giả tạo”.
Cái rỗng không nhái. Nó không thực. Nhưng quán chiếu về vô thường,
khổ và vô ngã khi chúng xuất hiện ngay bên trong ta, khi ta đang nằm
bệnh thì việc làm đó rất ích lợi. Chỉ cần đừng nghĩ rằng ta đang đau. Chỉ
cần coi đó là những hiện tượng tâm sinh lý tự nhiên đang đến, rồi qua đi.
Chúng không phải là ta. Chúng cũng không phải của ta. Chúng ta thực sự
không có quyền hạn gì đối với chúng.

Hãy quán sát kỹ đi! Chúng ta có quyền hạn đích thực gì đối với

chúng? Bệnh hoạn không trừ một ai trên thế gian này. Vì vậy dầu ta đang
mang bệnh gì trong thân cũng không quan trọng. Cái quan trọng là căn
bệnh nơi tâm. Thông thường chúng ta không quan tâm đến vấn đề là ta
có rất nhiều tâm bệnh. Thí dụ, căn bệnh của nhiễm ô, tham ái và chấp
thủ. Ta chỉ quan tâm đến thân bệnh, lo sợ những điều hiểm nghèo có thể
xảy đến cho thân. Nhưng dầu ta có cố gắng ngăn ngừa những điều này
với bao nỗi lo sợ, đến khi thân đổ bệnh thì dầu ta có chữa trị cho thân
bằng thuốc gì, thì cũng chỉ có thể tạm thời trì hoãn căn bệnh mà thôi.
Những người quá lớn tuổi dầu không bị bệnh hiểm nghèo cũng phải ra
đi. Cuối cùng thì ai cũng phải rời bỏ thân này.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.