ĐƠN GIẢN VÀ THUẦN KHIẾT - Trang 65

chúng ta sẽ trở nên điên loạn, có thể là vẫn vọng tưởng cho tới chết và đi
tái sinh cũng lại trở về với sự vô minh cũ. Đó là vì chúng ta không sử
dụng Pháp để quán sát và mổ xẻ những suy nghĩ đó. Các dược phẩm hay
các loại thuốc ổn định tinh thần chỉ giải quyết được những biểu hiện ở
bên ngoài mà không đi sâu vào đến nguồn gốc cội rễ. Để đến được gốc
rễ, chúng ta cần phải sử dụng chánh niệm tỉnh giác để kiểm soát tâm, để
nó có thể được giải thoát khỏi những ảo tưởng của mình. Đó là cách mà
Pháp có thể ảnh hưởng đến sự chữa lành nó hoàn toàn.

Việc hành Pháp có thể chữa trị tất cả mọi thứ bệnh của tâm là điều

đáng để ta suy nghĩ. Ở mỗi giai đoạn tu tập, sự hiểu biết về Pháp của
chúng ta tùy thuộc vào mức độ chánh niệm tỉnh giác của ta. Nếu chúng
ta không quan tâm gì đến Pháp thì không cần biết là kiến thức về những
vấn đề thế gian của ta rộng thế nào, chúng ta vẫn rơi vào vòng kiềm tỏa
của uế nhiễm, chịu sự sinh, già, bệnh và chết. Một khi chúng ta hiểu
được Pháp đúng như Phật dạy, tâm chúng ta sẽ trở nên sáng suốt, tự tại
và thuần khiết. Cái biết này thì quý báu hơn tất cả những khả năng mà
chúng ta đã đạt được để kiếm sống hay để giải khuây.

Khi chúng ta tập luôn quán sát tâm mình, không ngừng nghỉ, chúng

ta sẽ thấy rằng khi tâm trở nên xao động, nó đánh mất sự tự tại và không
chấp nhận lời Đức Phật dạy rằng chúng ta có thể “tìm thấy được sự bình
ổn trong việc buông xả các dục lạc”. Bị thiêu đốt do cố gắng tìm sự thỏa
mãn trong các trần cảnh – sắc, thanh, hương, vị và xúc - thì chắc chắn
không phải là “tìm thấy được sự bình ổn trong việc buông xả các dục
lạc”. Nhưng nếu chúng ta nhìn thấy đúng rằng quả của việc thỏa mãn dục
lạc là khổ đau và phiền não, thì chúng ta sẽ không còn tự thỏa mãn với
nó và tâm được giải thoát. Lúc đó, khi tâm không bám víu vào các đối
tượng giác quan và giải thoát khỏi tham ái, chúng ta có thể tiến lên
những mức độ thâm sâu hơn và tự vấn rằng thực sự có bất cứ thứ hạnh
phúc nào trong dục lạc không? Tâm giải thoát sẽ biết rằng hạnh phúc
không nằm trong việc bị chìm đắm trong khổ đau hay kích thích đam
mê. Tâm không bị mê đắm sẽ ngay lập tức chỉ hướng đến việc giải thoát,
đó có phải là điều chúng ta muốn hay chúng ta bằng lòng với những ham
muốn không được thỏa mãn của mình? Hãy suy nghĩ cẩn thận về điều
này và tự chọn lựa. Hướng tâm đến sự giải thoát khỏi việc vướng mắc
trong dục lạc sẽ mang lại một trạng thái tự nhiên của thuần khiết và tĩnh
lặng. So sánh với sự tự do và tự tại, ý nghĩ của việc bị nung đốt trong dục
lạc có vẻ không hấp dẫn lắm. Nếu chúng ta không quán tưởng về điều
này thì chúng ta sẽ đánh mất mình trong ham muốn và đam mê không
dừng dứt. Tự giam hãm mình trong tham đắm, chúng ta đã bị kiềm chế,
gò bó quá lâu bởi căn bệnh này đến nỗi thật khó chữa trị. Như thế đây

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.