ĐƠN GIẢN VÀ THUẦN KHIẾT - Trang 95

Nếu ta không tự giải thoát bên trong, ta sẽ bị lôi kéo khắp bốn phía

vì thế gian tràn đầy những thứ có thể lôi kéo ta. Nhưng những người có
trí, không dễ tin, tự họ có thể thấy rõ sự tai hại, phiền não của những thứ
này. Họ không hướng đến những việc thấp hèn và họ không phải tiếp tục
khổ đau trong đời. Họ cảm thấy nhàm chán. Họ không còn ham thích tất
cả những miếng mồi và cám dỗ mà thế gian dâng hiến.

Việc hành Pháp giúp chúng ta rũ bỏ những gì mà các miếng mồi

trước kia thường dụ dỗ cho ta bám vào. Hãy ý thức rằng không bao lâu
nữa chúng ta sẽ chết - chúng ta không còn ở đây lâu lắm đâu! - vì vậy
dầu cho có ai hiến tặng cho ta tài sản vô lượng, tại sao ta lại phải nhận
chứ? Ai có thể thật sự sở hữu nó? Ai có thể thật sự kiểm soát nó?

Nếu ta có thể biết mình trong vấn đề này, ta sẽ có cảm giác ly tham.

Nhàm chán. Ta đánh mất sự ham thích đối với tất cả những quyến rũ của
thế gian. Ta không còn coi trọng chúng nữa. Nếu ta có sử dụng chúng, thì
cũng chỉ vì những lợi ích chung mang lại cho Pháp, nhưng ta vẫn giữ
thái độ yễm ly. Ngay cả cái tên và hình dáng mà ta vẫn xem là "tôi" và
"của tôi" cũng đang yếu dần và tan rã liên tục. Còn các uế nhiễm, chúng
vẫn còn nằm chờ đợi để thiêu đốt ta. Như thế làm sao ta có thể lãng quên
được? Trước hết là khổ ưu, phiền não của ngũ uẫn và thêm vào đó là cái
khổ và phiền não do uế nhiễm, ái dục và chấp thủ đang tấn công, hành hạ
ta.

Càng tu hành và quán niệm, ta càng trở nên tinh tế sâu xa hơn đối

với điều này. Sự quan tâm của ta đối với những việc phù phiếm bên
ngoài –như người tốt, xấu, điều hay, dở - được quét sạch. Ta không còn
phải quan tâm đến chúng nữa, vì ta chỉ quan tâm duy nhất đến việc tiến
sâu vào nội tâm, diệt trừ ngã mạn, lòng tự cao tự đại của ta. Những việc
bên ngoài không quan trọng. Điều quan trọng là làm sao ta có thể thấy rõ
chân lý bên trong cho đến khi nó rực sáng.

Ánh sáng rực rỡ phát xuất từ cái thấy chân lý không giống chút nào

với ánh sáng chúng ta nhìn thấy bên ngoài. Một khi thật sự biết được
điều này, ta sẽ thấy nó khó có thể được diễn tả, vì nó là một điều gì đó
hoàn toàn có tính cách cá nhân. Nó rửa sạch mọi thứ ra khỏi tâm trí ta,
tương xứng với sức mạnh của chánh niệm tỉnh giác của ta. Nó là cái để
quét đi, tẩy sạch, dọn dẹp, vứt bỏ và diệt trừ những thứ bên trong. Nhưng
nếu chúng ta không có chánh niệm tỉnh giác làm phương tiện để biết,
quán niệm và buông xả, thì mọi thứ bên trong đều hoàn toàn đen tối. Và
không những đen tối mà còn đầy những lửa với nhiên liệu độc hại cứ
triền miên cháy. Có gì khủng khiếp hơn là thứ nhiên liệu cháy trong ta?
Dầu nó vô hình, nó bùng lên mỗi khi có tiếp xúc với các căn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.