ĐƠN GIẢN VÀ THUẦN KHIẾT - Trang 96

Những quả bom thả xuống để tiêu diệt con người thật sự cũng

không nguy hiểm đến thế, vì ta chỉ chết có một lần trong đời. Nhưng ba
quả bom của tham, sân và si cứ tiếp tục xé toạc tâm trí chúng ta trong vô
lượng thời gian. Bình thường chúng ta không ý thức rõ sự nguy hại này
trầm trọng đến thế nào, nhưng khi biết hành Pháp, chúng ta có thể lượng
định được sự việc này, thấy được điều gì sẽ xảy ra khi có tiếp xúc với các
căn, biết vào lúc nào sức nóng thiêu đốt của uế nhiễm, ái dục khởi lên và
tại sao tất cả xảy ra nhanh vậy.

Khi quán niệm để làm thế nào tiêu trừ uế nhiễm, phiền não, chúng ta

cần dụng cụ phù hợp và phải nỗ lực chứ không được tự mãn. Việc chúng
ta đến tu tập tại đây, bỏ lại phía sau những ràng buộc, những bổn phận ở
thế gian, giúp tăng tốc việc tu hành của chúng ta. Điều đó hết sức thuận
lợi trong việc giúp chúng ta quán sát tỉ mỉ các căn bệnh bên trong chúng
ta và tiêu trừ khổ đau, phiền não không dừng dứt. Các gánh nặng của
chúng ta vơi dần đi và chúng ta ý thức được mức tiến bộ trong việc thực
hành Pháp của chúng ta về phương diện diệt khổ.

Những người không có thì giờ để đến đây thôi, khoan nói đến việc

họ thực sự dừng lại, bị biết bao nhiêu chuyện làm xao lãng. Họ có thể
bảo rằng, "tôi có thể tu tập ở bất cứ đâu", nhưng đấy chỉ là lời nói. Sự
thật là họ tu tập để đi theo uế nhiễm cho đến khi đầu óc quay cuồng, vậy
mà họ còn khoe khoang là có thể tu ở bất cứ nơi nào! Miệng của họ
không giống như tâm của họ và tâm họ, -bị uế nhiễm, ái dục và chấp thủ
hành hạ, thiêu đốt- không ý thức được hoàn cảnh của họ. Họ giống như
các con giòi bọ sống trong nhơ nhuốc mà hạnh phúc được sống và chết
ngay trong chỗ dơ bẩn đó.

Người có chút chánh niệm tỉnh giác nào sẽ cảm thấy ghê tởm đối

với sự nhơ nhuốc của các uế nhiễm trong tâm. Càng tu tập họ càng trở
nên tinh tế hơn và cảm giác ghê tởm của họ càng tăng thêm. Trước kia,
khi chánh niệm tỉnh giác của chúng ta còn thô thiển, chúng ta không cảm
nhận được điều này. Chúng ta sung sướng nô đùa trong chỗ nhơ nhuốc
bên trong ta. Nhưng bây giờ chúng ta đã tu tập, đã biết quán niệm từ mức
độ thô đến tế hơn, chúng ta càng cảm thấy ghê tởm sự nhơ nhuốc này
thêm lên. Không có gì đáng để ta sa ngã, vì tất cả chỉ là vô thường, khổ
và vô ngã.

Vậy thì ta còn ham muốn gì nữa ở đời? Những kẻ si mê cho rằng

chúng ta sinh ra là để hưởng sự giàu sang, làm triệu phú, nhưng cuộc
sống đó giống như rơi vào hỏa ngục! Nếu ta biết hành Pháp theo lời Đức
Phật (theo dấu chân Phật), ta sẽ ý thức rằng không có gì đáng để có,
không có gì đáng dính vào, phải nên buông xả tất cả.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.