ĐƠN GIẢN VÀ THUẦN KHIẾT - Trang 98

thịt không dám trở thành người ăn chay. Tại sao? Bởi vì họ còn chấp vào
hương vị, còn nô lệ cho ái dục.

Nếu chúng ta không thể bỏ những điều thô thiển này, làm sao ta có

thể buông được những khao khát sôi sục, thầm kín bên trong ta? Ta vẫn
còn mắc vào những miếng mồi tầm thường nhất; thì khi dục vọng thì
thầm, nài nỉ, ta sẽ chạy ngay đến - thỏa mãn nó ngay lập tức. Ta không
hề biết lòng ham muốn đã làm ta mệt mỏi đến chừng nào, và nó là nguồn
gốc của bao nỗi thống khổ nhất như thế nào. Dầu Đức Phật đã dạy chúng
ta sử dụng trí tuệ của mình để quán chiếu về nhân quả trong lĩnh vực này,
chúng ta vẫn không cố gắng, trái lại còn tiếp tục nuốt mồi. Chúng ta
được khoái lạc và chúng ta chỉ muốn chừng đó, để trôi theo dòng của uế
nhiễm và ái dục.

Việc tu tập của chúng ta ở đây là đi ngược lại với dòng chảy của ái

dục và vọng tưởng. Điều đó có nghĩa là sự tự chế ngự mình và rèn luyện
trong nhiều, rất nhiều lãnh vực. Thí dụ, khi sắc, thinh, hương, vị, xúc
khởi lên, chúng ta tự lừa mị mình bằng cách ưa thích nó, rồi chốc lát sau,
chán ngấy nó và lại ao ước thứ gì khác. Chúng ta hoàn toàn bị lừa mị đến
nỗi cuối cùng chúng ta chạy điên cuồng khắp chốn.

Trong tâm ta có biết bao bệnh hiểm độc. Nếu không biết cách đương

đầu với chúng thì ta sẽ mãi nằm dưới quyền lực của Ma vương. Những
người thật sự thấy khổ và phiền não sẵn sàng liều mạng sống cố gắng tìm
giải thoát, cùng một cách như Đức Phật đã sẵn sàng hy sinh tính mạng để
được giải thoát khỏi khổ và gông cùm thế gian. Ngài không đi tìm an
nhàn cho bản thân. Mỗi vị Phật-vị-lai phải chịu đựng đau khổ vì lợi ích
cho mình và cho người. Mỗi vị phải từ bỏ tất cả của cải kếch sù của
mình, thay vì dùng chúng để hưởng an nhàn. Như thế, sự tu tập là để rèn
luyện sự đấu tranh và chịu đựng. Những ai biết đấu tranh và chịu đựng sẽ
đạt chiến thắng - và không có sự chiến thắng nào có thể so sánh bằng
được. Chế ngự được uế nhiễm là chiến thắng tối thượng. Bất cứ ta quán
niệm điều gì, ta đều có thể buông xả: Đấy là chiến thắng tối thượng.

Vì vậy xin tiếp tục cố gắng. Đừng dễ duôi sau mỗi chiến thắng nho

nhỏ. Ta càng thắng lợi thì chánh niệm tỉnh giác của ta càng trở nên mạnh
mẽ, dũng cảm và kiên cường hơn trong việc quán sát tất cả các pháp dầu
chúng xuất phát từ mắt, tai, mũi, lữơi, thân, hay tâm

Ta càng quán sát bản thân, chánh niệm tỉnh giác của ta càng trở nên

sắc bén. Ngay khi có chấp thủ, ta liền thấy khổ và phiền não - cũng như
khi chạm vào lửa, ta cảm thấy nóng và lập tức buông tay. Đó là lý do tại
sao sự thực hành Pháp có giá trị tối thượng. Nó không phải là trò đùa –
vì các uế nhiễm có nhiều uy lực rất khó khắc phục. Nhưng nếu ta cố

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.