ĐƠN PHƯƠNG - Trang 135

“Còn hơn là mặc cái áo vừa quá cỡ vừa bốc mùi của Anzai nhỉ?”
Anzai là người ra mồ hôi nhiều nhất đội, Mitsuki đặt biệt danh cho anh là

rainman, nghĩa là vòi nước sống. Cô hơi mỉm cười khi nhớ lại chuyện đó.

“Bọn mình nói chuyện chút được không?” Tetsuro nói.
“Ừ.” Mitsuki gật đầu, nhìn thẳng vào mặt Tetsuro. “Như những người

đàn ông với nhau chứ?”

“Tất nhiên.” Tetsuro đáp lại.
Anh đang nghĩ sẽ rủ cô đi uống ở chỗ nào đó rồi nói chuyện nhưng

Mitsuki đã đưa ra gợi ý về công viên lúc trước.

“Như vậy có lạnh không? Bây giờ đã tháng Mười hai rồi.”
“Không tới mức quá lạnh. Trời có gió dễ chịu đó chứ, hơn nữa có cái này

tớ sẽ không bị lạnh.” Mitsuki khép hai vạt áo khoác lại.

Cả hai cùng đi bộ đến công viên nơi Mitsuki từng thú nhận mình đã giết

người. Công viên sáng đèn nhưng những băng ghế thì trống không. Hai
người chọn băng ghế gần cổng ra vào nhất và ngồi xuống.

Đêm hôm khuya khoắt thế này nhưng vẫn có một cụ già đang dắt chó đi

dạo.

“Không biết ông cụ đó nghĩ gì khi nhìn thấy chúng ta nhỉ?” Mitsuki nói.
Cụ già đứng dưới gốc cây, tay cầm dây xích chó, thỉnh thoảng lại nhìn về

phía hai người.

“Tớ chịu. Có lẽ ông ấy nghĩ bọn mình là hai thằng kỳ quặc muốn bị cảm

lạnh khi ngồi giữa thời tiết như thế này.”

“Có thể. Nhưng tớ nghĩ không phải vậy.”
“Vậy thì là gì?”
“Ông cụ đang nghĩ bọn mình là một cặp đôi kỳ quặc muốn bị cảm lạnh

khi ngồi giữa thời tiết như thế này.” Đáng tiếc, cô nói thêm.

“Thật ư? Từ đây đến chỗ ông cụ phải hơn ba mươi mét đấy, có lẽ ông ấy

không thể nhìn rõ mặt cậu.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.