ĐƠN PHƯƠNG - Trang 268

“Có chuyện gì thế ạ?” Tetsuro hỏi.
Chờ tôi một chút, bà ấy nói và quay vào trong. Vài phút sau trở lại với

một tấm hình trên tay.

“Cái này là do Kaori làm. Con bé sử dụng dây kim loại vứt đi ở các nhà

máy.”

Risako cầm lấy tấm ảnh. Tetsuro ở bên cạnh ghé người qua xem. Đó là

hình chụp một cây thông Giáng sinh màu bạc khổng lồ. Không ngờ từ đồ
phế liệu có thể làm ra một sản phẩm đẹp ngoài sức tưởng tượng thế này.
Ngoài cây thông ra, Tetsuro để ý thấy một nhân vật đứng bên cạnh. Đó là
một cô gái trong bộ đồ jeans đứng chính giữa cửa ra vào đang nở nụ cười
thẹn thùng. Cô bé có mái tóc cắt ngắn, khuôn mặt mộc tự nhiên, thân hình
mảnh khảnh nhưng hai má lại rất tròn trịa.

Suýt chút nữa Tetsuro đã buột miệng hỏi đây có phải là Saeki Kaori

không, may là anh dừng lại kịp. Tự nhận mình là người quen nhưng không
biết mặt cô ấy thì hơi bất thường.

“Trong hình cô ấy bao nhiêu tuổi ạ?”
“Ngay sau sự cố ấy thì chắc tầm mười tám tuổi. Con bé thích làm đồ thủ

công, bình thường thì không đời nào mở miệng nhờ người khác chụp ảnh,
nhưng lúc ấy có vẻ rất vui nên còn tạo dáng trước ống kính nữa.”

Quả nhiên cô gái ấy chính là Saeki Kaori. Hoàn toàn không có gì giống

với Kaori ở quán Mắt Mèo.

“Có thể cho cháu tấm ảnh này được không ạ?”
Nghe xong nụ cười trên gương mặt người phụ nữ vụt tắt, ánh mắt trở nên

nghiêm nghị và bà dần chìm vào im lặng.

“Tôi sẽ không cho...” Bà ấy nói. “Nhưng sẽ gửi cho các bạn. Nếu gặp

Kaori, hãy chuyển tấm ảnh này cho con bé. Tôi nghĩ có lẽ nó không có tấm
này.”

“Cảm ơn cô. Cháu hứa sẽ chuyển cho cô ấy.”
Tetsuro vừa nói xong thì người phụ nữ trông coi nhà thờ hướng ánh mắt

ra ngoài cánh cổng. Bà ấy nở một nụ cười khác với nụ cười mà nãy giờ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.