ĐƠN PHƯƠNG - Trang 346

Anh vò đầu sau đó lấy tay ấn nhẹ lên mí mắt phải. Trong phút chốc thế

giới trở nên mờ mịt, tất cả các ranh giới đều bị xóa nhòa, mọi thứ trở nên
hỗn độn và vỡ òa. Anh thậm chí không thể nhìn rõ khuôn mặt của vợ mình
ở bên cạnh nữa. Đâu là mắt đâu là mũi, anh cũng không phân biệt được.

“Thị lực của anh... bao nhiêu?” Risako hỏi. “Chắc không phải 0,1 chứ?”
“Nếu là 0,01 thì sao?”
“Thật ư...?”
Tetsuro bỏ tay ra khỏi mắt phải. Một thế giới rõ nét quay trở lại.
“May mắn là con mắt phải có thị lực lên đến 12. Nhờ vậy nên cuộc sống

không có gì khó khăn.”

“Như vậy có khó nhìn lắm không?”
“Ban đầu thì hơi khó. Sau một thời gian thì quen.”
Risako lắc đầu. “Từ khi nào thế?”
“Em không biết?”
“Chính xác thì không. Em có thể đoán được khoảng thời gian đại khái.

Cho đến năm ba đại học, anh vẫn không gặp vấn đề gì khi chuyền bóng.”

Không hổ danh là quản lý câu lạc bộ, Tetsuro cảm khái. Quan sát rất tốt.
“Ngay khi mới vào năm bốn, vì một vấn đề nhỏ mà thị lực mắt trái của

anh từ 15 tụt xuống còn 0,1, sau đó thì tiếp tục giảm cho đến khi mất thị lực
hoàn toàn.”

“Vấn đề nhỏ?”
Tetsuro không thể trả lời cô. Anh hít một hơi thuốc, nhả khói ra và dụi

điếu thuốc ngắn còn một mẩu vào gạt tàn.

“Quả nhiên là vì tai nạn lúc đó.”
“Đừng nói ra.” Tetsuro lắc đầu. “Anh không muốn nghe chuyện đó.”
Cô thở dài. “Là vì nghĩ cho bạn bè?”
“Không hẳn. Không phải lỗi của ai cả.”
“Nói như thế chẳng phải anh tự đặt mình ở vị trí thoải mái hơn người

khác sao?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.