ĐƠN PHƯƠNG - Trang 349

Dù chiến thắng đi nữa thì đó không phải là thực lực mà chẳng qua chỉ do

may mắn, Tetsuro luôn tự nhủ với mình như thế. Coi như là một cách để an
ủi bản thân.

“Sau khi tốt nghiệp, mọi người đều tin chắc anh sẽ tiếp tục chơi bóng.

Em cũng thế. Nhưng anh đã không bao giờ trở lại thế giới bóng bầu dục.
Quả nhiên là do con mắt trái.”

“Không thể xác định mục tiêu ở mép trái thì làm sao có thể giữ vị trí

trung phong được.”

Khói từ điếu thuốc đặt trên gạt tàn bay lên. Tetsuro ngắm nhìn khói và

hồi tưởng lại những lần đến bệnh viện sau khi tốt nghiệp, cuối cùng anh
vẫn không rõ nguyên nhân dẫn đến việc thị lực bị giảm sút. Một vài bác sĩ
cho rằng có lẽ nguyên nhân xuất phát từ tai nạn ngày trước và chỉ có vậy,
họ cũng không tìm ra cách chữa trị.

Risako đặt tay lên trán.
“Em đã nhiều lần thắc mắc tại sao anh lại từ bỏ bóng bầu dục. Mãi sau

này anh vẫn không chịu nói với em lý do thật sự. Nào là chán nản, hoặc
không còn nhiệt huyết nữa, toàn là những lý do không thể chấp nhận nổi.
Mỗi lần em gặng hỏi, anh đều chốt một câu thế này: Em đừng cố can thiệp
vào thế giới của đàn ông nữa. Anh nhớ không?”

“... Anh nhớ.”
“Bây giờ nghĩ lại, lúc ấy em nên cho hoãn lễ đính hôn với anh. Làm sao

có thể sống cùng một người mà ngay cả lý do từ bỏ giấc mơ cũng không
chia sẻ được.”

“Anh chỉ không muốn làm em lo lắng thôi.”
Risako nhắm mắt và lắc đầu.
“Anh có biết không nói gì còn làm em lo lắng hơn gấp bội không? Điều

tối quan trọng như thế, anh thậm chí không thể nói ra, khiến em cảm thấy
cuộc sống với anh luôn đầy rẫy bất an. Thứ anh cần ở em thật ra không
phải là một tấm lòng rộng lượng hay một người bạn đời tốt. Dường như anh
chỉ dùng những định nghĩa có sẵn trong đầu mình về một người vợ và một

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.