ĐƠN PHƯƠNG - Trang 392

không tìm đến nhà Yasuko. Bước chân anh trở nên nặng nề hơn với nỗi lo
mình đang làm chuyện vô ích.

Phòng của hai mẹ con Togura Yasuko nằm ở tầng một của tòa chung cư

hai tầng đã xuống cấp. Tên cậu con trai sáu tuổi hình như là Shota.

Sau khi chuông cửa reo thì lập tức có người trả lời và ra mở cửa. Yasuko

chậm rãi ngẩng mặt lên ngay khi nhìn thấy Tetsuro, có vẻ như chị ta vẫn
còn nhớ mặt anh.

“Xin lỗi vì đã đột ngột ghé nhà thế này, nếu chị đang bận tôi có thể ghé

lại sau.”

“Không sao...” Yasuko cúi đầu.
“Xin lỗi, bây giờ chị có thời gian không? Chúng ta đến đằng kia uống trà

nói chuyện một chút được không ạ?”

“Vâng, có điều bây giờ tôi không thể ra ngoài được.” Chị ta mở rộng

cửa. “Mời anh vào.”

“Tôi xin phép.” Tetsuro nói và bước vào trong.
Ngay khi vào nhà, anh đã nhìn thấy bếp và phòng ăn, và thêm một căn

phòng ở phía đối diện. Dù thuộc kiểu căn hộ DK nhưng chỉ để mỗi chiếc
bàn thôi đã choán hết chỗ. Nơi này quá chật chội cho một gia đình bình
thường sinh sống.

Tetsuro nép mình vào chiếc bàn nhỏ, ngồi xuống phía đối diện với

Yasuko. Shota đang ngồi bệt dưới sàn và chơi điện tử trên tivi. Anh hơi
ngạc nhiên khi nhìn thấy cậu bé sử dụng một máy chơi điện tử khác với cái
lúc trước. Chẳng phải hoàn cảnh kinh tế của họ hiện đang khó khăn ư?

“Công việc của chị thế nào ạ?”
Chị ta lắc đầu yếu đuối trước câu hỏi của Tetsuro. “Tôi từng làm việc ở

một quán rượu nhưng đã bị buộc nghỉ làm vì càng ngày càng ít khách ghé
quán do thời buổi kinh tế suy thoái, hơn nữa nhân viên cũng vừa đủ. Bởi
thế nên tôi đang kiếm việc tiếp theo đây.”

“Chị vất vả rồi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.