ĐƠN PHƯƠNG - Trang 451

Trong lúc chờ đợi, Tetsuro vừa vỗ tay lên vô lăng vừa suy nghĩ về trạng

thái tinh thần hiện tại của Nakao. Nếu có Mitsuko ở bên cạnh, chắc chắn
cậu ấy sẽ đứng ngồi không yên. Không những không thể tự sát, mà còn dễ
bị cảnh sát tóm nữa.

Risako sải bước rất nhanh trở lại.
“Sau khi đi qua một ngã tư lớn ở phía trước, sẽ nhìn thấy một hàng cọ ở

phía bên trái, và sẽ nhìn thấy bảng tên quán ở phía đối diện.”

“Được rồi, chúng ta đi thôi.”
Chờ Risako đóng cửa xong, anh liền nhấn chân ga.
“Không biết Nakao còn ở đó không.”
“Có lẽ là không. Cậu ấy không thể để người khác chú ý được.”
“Hay ở trong chiếc xe một khoang?”
“Anh không biết. Nhưng nếu thế thì có lẽ bây giờ sở cảnh sát Kanagawa

đã nhận được yêu cầu điều tra rồi.” Anh vừa nói vừa nghĩ, Nakao sẽ không
hành động bất cẩn như thế đâu.

Anh băng qua ngã tư và nhìn thấy hàng cọ ở phía tay trái, đối diện là một

bãi cát rất thích hợp để mọi người tắm biển. Tetsuro nới lỏng chân ga.

“Thấy rồi! Ở đằng kia.” Risako kêu lên.
Ở phía bên phải con đường có một quán ăn rõ ràng là nhà kiểu Nhật,

phía trên có gắn bảng tên quán “Sankaiya”. Anh lái xe đi quá một tí rồi đạp
phanh và đánh lái về bên trái, sau đó dừng xe ở một khoảng trống vừa đủ
phía dưới cây cọ. Nếu đúng vào mùa đi tắm biển có lẽ bãi đậu xe ở chỗ này
sẽ tấp nập lắm. Trong bãi có thêm một vài chiếc xe khác nhưng không thấy
bóng dáng chủ xe đâu. Vấn đề là chiếc xe một khoang cũng không có ở
đây.

Trước mắt anh là một bãi cát trải rộng, một chiếc thuyền tróc sơn bị bỏ

mặc nằm lật úp trên cát. Mặt biển êm dịu và có thể nghe thấy cả tiếng sóng
vỗ. Nếu thời tiết đẹp hơn một chút nữa chắc sẽ có những cặp đôi lái xe
ngang qua và dừng lại.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.