Ví dụ, Goldman và DiLorenzo đã ký hợp đồng mua Harborside
Terminal của thành phố Jersey thuộc bang New Jersey từ hãng xe
lửa. Khu bất động sản này gồm có một kho chứa hàng rộng, có độ
lạnh với diện tích gần 2.000 feet vuông tiếp giáp với con sông
Hudson, phía phải đối diện với con sông chảy xuống từ Manhattan.
Giá mua khu bất động sản này dường như rất hợp lý cho dù đây là
một giao dịch hoàn toàn bằng tiền mặt. Tuy nhiên, quyền sở hữu
khu đất ấy có một ngoại lệ có thể xảy ra là bang New Jersey có thể
tuyên bố lấy lại khu đất có kho hàng.
Tôi nhận thấy một điều rõ ràng là tại sao hãng đường sắt lại
khó tìm được người mua khu đất ấy. Không một luật sư nào có thể
để khách hàng mua một khu bất động sản có vấn đề và tất nhiên
không một ngân hàng nào cho phép đặt thế chấp khu đất ấy.
Những vấn đề liên quan đến đất đai dưới nước đã được giải
quyết trong khoảng thời gian những năm 1800. Một luật sư có kinh
nghiệm phải biết rằng nếu bất động sản ở dưới nước được lấp
đầy nhờ những người lấp kế cận trước năm 1849 thì người có công
lấp đất ấy có quyền sở hữu nó. Nếu như nó được lấp sau năm
1849 thì quyền sở hữu khu đất đó thuộc về bang New Jersey. Tôi
không thể chứng minh nó được lấp đầy khi nào và ai đã lấp nó hay
có phải là bang New Jersey hay không?
Tôi đã nói với Sol rằng chúng ta nên thương lượng để được giảm
giá và cũng nên thuyết phục hãng đường sắt cho phép chúng ta
thế chấp tiền mua đất dài hạn trở lại với lãi suất thấp bởi vì
không một nhà cho vay nào có thể lấy lãi khi có những sai sót đất
đai. Hãng xe lửa đồng ý giảm giá xuống còn 400.000 đô la và
chấp thuận thế chấp theo kích cỡ có thể của khu bất động sản, vì
vậy chúng tôi đã kết thúc giao dịch. Nhiều năm đã qua đi nhưng trở
ngại về quyền sở hữu bất động sản vẫn còn in đậm trong tâm trí
tôi. Tôi chắc chắn rằng bang New Jersey sẽ gặp phải vấn đề