ĐỒNG BẠC TRẮNG HOA XÒE - Trang 100

— Chết rồi! Trúng gió độc rồi!
— Không cứu được đâu! Ôi giời, nó giãy chết kìa.
— Nó động kinh đấy! Thịt thôi!
— Thịt đi còn được tiền đấy nhỉ?
Pao lách vào vòng trong. Trên đất, con ngựa nằm gại gại mấy cái móng

đổ nghiêng. Cái bụng to phình phập phồng. Cạnh cái nạng thồ mới nhấc
khỏi lưng ngựa, ngồi một người Nùng mặt sần trứng cá. Nghe người vây
quanh hối thúc, anh liền đứng dậy, cầm dây cương ngựa kéo, miệng thét
chửi con vật khốn nạn:

— Dậy! Dậy! Đồ ngựa thối! Đồ ngựa hoang!
— Đánh! Đánh! Nó lười đấy! — Gã đổi ngựa từ đâu chen vào cạnh Pao,

hò. Người Nùng mặt sần trứng cá vẫn cố kéo. Cổ con ngựa bị co lên, cứng
như cái bạnh cây. Cái mũi đen của nó bị kéo căng, hở hoác cái lỗ rộng, cơ
chừng chỗ thịt mềm sắp đứt. Tuy vậy, con ngựa vẫn không gượng dậy
được.

Mỏi tay và hết hy vọng, người Nùng nọ buông tay. Đầu con ngựa rơi

bịch xuống đất. Gã đổi ngựa nhảy lại, đặt cái chân đi giày vải đen lên bụng
con vật đáng thương, dận mạnh:

— Bán đi, may còn được tiền! Đ. mẹ, chết mất thôi!
Người Nùng ngẩng lên, lo lắng đẫm hai con mắt:
— Tôi ở tận Mường Cang sang đây mua muối.
— Ôi, thế thì bán đi.
— Ngựa này tôi đi mượn.
— Bán đi rồi về bảo nó ngã vực!
Cái vòng tròn người cười à à, ngả nghiêng. Bóng nắng cháy lung linh

những tia lửa nhỏ.

Mái tóc đen dày trên đầu Pao nóng rát. Người Pao ngôn ngốt khó chịu.

Bước lại cạnh con ngựa, Pao ngồi xuống, tay nắm bụng, tay sờ mũi con
ngựa. Bụng con ngựa đầy bình bịch. Mũi con ngựa lạnh ngắt. Pao biết,
ngựa có trăm thứ bệnh. Nước uống bẩn, lạnh, là hại ngựa nhất.

Người Nùng đứng ở đuôi con ngựa, run run cả hai chân. Pao quay lại,

nhìn anh:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.