ĐỒNG BẠC TRẮNG HOA XÒE - Trang 147

Lưng còng gập, đứng ở bậc đá, bà nội Pao đang nhấc thanh đóm cháy lên

quá đầu, mắt đưa đi đẩy lại, giọng tắc nghẹn:

— Bố con thằng Pao đâu? Con Pàng... con Pàng nó ăn lá ngón...
Trời! Có một tảng đá nào lăn từ núi cao choang đúng đầu Pao. Pao loạng

choạng. Pao chạy. Chân không thật. Như chạy trong chiêm bao.

Không phải chiêm bao. Thật đây rồi! Giữa nhà, bà nội đã đốt đống lửa

to. Thằng Pùa ngồi đó, hai mắt thao láo nhìn. Chị Pàng nằm ruỗi tay, ruỗi
chân ở trên đất, cạnh mấy chiếc ghế mây đổ lổng chổng.

Pao chạy bổ tới:
— Chị Pàng ơi!
Rồi ôm đầu ngửa mặt lên trời, nấc một tiếng dài:
— Chết rồi, cái liềm nung lửa... Trời ơi, sao tôi không nghĩ tới... Không

cứu được nữa rồi!

Chị Pàng co người, đạp mạnh một cái. Rồi, lật nghiêng, tay nắm chặt,

chân giãy và mặt cứ nguội dần, nguội dần. Lá ngón độc đang cắt ruột chị.

— Chị Pàng ơi! — Pao mếu máo giật tay chị Pàng.
— Bế tôi... bế tôi... Pao... Tiếng chị Pàng thều thào nghe xa lắc, Pao cúi

xuống, như vô tri vô giác, nâng người đàn bà khốn khổ dậy. Người đàn bà
khim khíp mắt. Tóc tuột ngoài khăn xõa dài.

— Pao... Tôi chết đây... Cho tôi cắn Pao một cái nhé! Xoay đầu lại, ghé

miệng vào bắp tay Pao, vừa chạm răng vào bàn tay Pao, chị đã khép chặt
mắt, đầu giật mạnh ra sau.

Pao đứng sững, hai tay ghì chặt xác chị Pàng, hét một tiếng thất thanh:
— Chị dâu ơi!
Người đàn bà khốn một đời đã chết. Chết trong đau đớn. Chị rướn cong

người. Cái cổ hằn cháy đỏ một vệt cháy. Đôi môi rất xinh xám đen. Và làn
da nhiễm độc chỉ một lát đã thâm sì.

Bà cụ Xóa hai tay ôm mặt, ngồi ở cạnh đống lửa. Hố pẩu đứng trân trân

nhìn xác người con dâu. Tóc khăn chị Pàng rũ rượi. Hai hàng nước mắt Pao
ròng ròng chảy.

— Ối trời! — Pao hộc một tiếng đứt ruột, đặt chị Pàng xuống cái giát

nứa dưới đất.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.