ĐỒNG BẠC TRẮNG HOA XÒE - Trang 148

IV

Đ

iếu thuốc phiện trên đầu kim đã nở phồng, mòng mọng, đen nhánh.

Phóng điếu thuốc vào lỗ tẩu, hố pẩu Giàng Lầu nghiêng người, tay nâng
dọc, hóp má hít. Pập, pập... ro ro... Thuốc cháy. Không một sợi khói.
Nhưng hố pẩu Giàng Lầu đã vội choàng dậy. Ông tìm cái ấm. Và rũ người
trên sạp, ho.

“Hay là mình ốm?" Hố pẩu nghĩ, nhìn ra bóng đêm ngoài sân còn rất

đậm. Hố pẩu ốm thật rồi! Thuốc phiện làm khuây khỏa, lại là thuốc thử
xem người ốm hay người khỏe. Hơi thuốc hôm nay đắng ngắt. Hố pẩu ốm
rồi! Hơn sáu mươi, sức đã hao sụt. Đã thế, mấy hôm nay, cái chết của Pàng
lại ám ảnh ông, làm ông mãi không hết bàng hoàng. Cái tiếng Pao kêu lúc
đặt chị Pàng xuống cái giát nữa vẫn còn văng vẳng bên tai ông. Và cảnh
đưa ma trong mưa phùn vẫn như đang ở trước mắt, khiến ông bải hoải, tê
bại cả tâm trí.

Đợi cho hết cơn mệt vì trận ho, hố pẩu mới gượng đứng dậy đi ra bếp lò

gầy lại lửa “Ai đấy?" Giật mình, hố pẩu lùi lại. Bà cụ Xóa vẫn ngồi đó,
người tròn một khối vì cái lưng còng, đầu giấu trên gối.

— Bà! Bà không đi ngủ à?
Bà cụ ngẩng dậy, không đáp, đứng lên, chậm chạp ra sàn nước, như cái

bóng không hồn.

Lò đã ăn củi, thốc ra miệng lò một luồng rực đỏ hớt lên cao. Tiếng nước

trong chảo đồ máo của sôi lục sục, đều đều.

Trời tờ mờ sáng. Con chim chiung của Pao nuôi ở trong chiếc lồng treo

trước chuồng ngựa hót một tiếng bạc trong vắt. Con chó lông đen nằm ở
ngoài hiên cả đêm, nhổm dậy, uể oải đi về phía chuồng lợn có con lợn ma
nuôi vỗ sửa soạn cho Tết H'Mông sắp tới.

Sương bắt đầu động đậy. Nhìn ra, thấy trời trắng đục. Ngọn cây xoán sủ

xòe tán như cái ô mờ mờ. Hàng rào cây vông ướt rượt. Hoa cây pằng sua
trắng phếch, không mùi vị nở cạnh hàng rào đá, trông buồn như hoa giấy.

Hố pẩu ngồi ở bàn trà, nhìn ra ngoài trời, rưng rưng lệ. Buồn quá!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.