ĐỒNG BẠC TRẮNG HOA XÒE - Trang 154

Pao sốt ruột, mong chóng về tới làng. Làng thì buồn đấy, rặt những

chuyện buồn, nhưng xa thì nhớ.

Qua một mỏm núi, Pao đã nhìn thấy làng. Can Chư Sủ ở trong một cái

hẻm giữa ba ngọn núi. Nắng trong. Ba ngọn núi như ba ngọn giáo đâm lên
trời. Trên đỉnh núi xanh um rừng chè tuyết. Dưới nó, đỏ ửng màu chân
hương những nương sèo. Thấp hơn, ngô tháng bảy vàng ngà những ô
nương vuông vức. Thuốc phiện ở lẫn trong rừng già, lấm chấm sắc hoa,
giữa những khoảng rừng trống.

Pao leo qua quả đồi gianh. Gianh già vàng suộm quấn quýt dải lá. Những

cây tông-qua-mu thân đen sì như cháy, gặp gió lồng, rung ào ào như gà mẹ
rũ lông.

Bỗng, Pao dừng lại. Phía trước Pao, ở cạnh một bãi đá có mấy chục

người đang túm tụm. Pao chạy tới. Toàn mặt người quen. Có cả ông Giàng
Súng. Ai cũng cầm gậy, cầm súng, mặt hằm hằm tức giận.

Pao len vào vào đám đông. “Có chuyện gì thế?”. Cái liềm trong tay Pao

muốn rơi xuống đất. Trong vòng người, trên một phiến đá bằng, có một cô
gái mái tóc hung đỏ rối tung đang ngồi, hai chân quặt về sau, váy hoa chùm
quá gối, hai tay ôm mặt, sụt sùi khóc.

Pao gọi, tiếng mất trong gió:
— Seo Ly!
Hai bàn tay như hai cái lá buột rơi, hai con mắt cô gái như vừa hiện ở

dưới đáy hồ nước, lóng lánh kinh hoàng.

— Tôi đang cắt cỏ ngựa ở Phéc Bủng... Một người cheo chi nó đến... Nó

trêu tôi... Tôi chạy... Nó đuổi theo...

Lử dộng cái báng súng đánh kịch:
— Tôi biết rõ bọn này. Có hai đứa ở trong hang Phéc Bủng. Chính chúng

hại đời chị Pàng tôi. Nào, theo tôi, đi bắt! Bắt được, cho nó lót quan tài
người chết.

Phiến đá chông chênh, chỉ còn Seo Ly. Người chạy đi cả rồi. Pao đứng,

cầm liềm gại gại những móng tay rất dày đã bằng lỳ.

Seo Ly quấn lại vành tóc, như không biết có Pao. Đứng dậy Seo Ly lẳng

lặng đi. Pao bước theo sau cô. Nắng chiều vàng ửng. Gió lay những khóm

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.