ĐỒNG BẠC TRẮNG HOA XÒE - Trang 156

trước. Pao à!". Bà ra tận mộ chị Pàng, bà khóc với Pao. Bà già, huyết mạch
đều suy rồi, liệu bà có qua được nỗi đau buồn này không? Cái chết của chị
Pàng sao nặng nề thế, nó kéo theo cái buồn đến chết của nhiều người. Đứng
dậy, Pao nghĩ: “Đi nhanh rồi về, vào rừng tìm cây ngọc am, xẻ cho bà cỗ
ván mới. Lử không làm thì gọi thằng Pùa đi. Nó dắt trâu kéo", rồi chào bà,
đi ra.

Pao ra ngoài nhà tìm hố pẩu. Hố pẩu đi sang nhà lý trưởng Giàng Súng,

chắc lại bàn chuyện thời thế. Lử đã theo ý hố pẩu, đi Pha Linh hỏi xem vua
H'Mông sắp ra chưa? Thằng Pùa đã đi thả trâu từ sớm.

Pao dắt con ngựa. Qua thăm mộ chị Pàng ở đầu làng rồi đi đến nhà ông

lão Pâu. Cứ nhớ tới cái lúc ông lão vừa ăn miếng thịt vừa mếu máo khóc,
Pao lại thấy ngùi ngùi, lại hốt hoảng: chỉ sợ ông lão không chịu nổi cay
đắng, tự tử chết.

— Cháu đi đâu đấy, Pao? — Ông lão đang ngồi chuốt nan lù cờ, ở cái

hiên sáng nắng, thấy Pao buộc ngựa ở cây vông, nghển lên, hỏi.

Pao bước vào cái sân nhỏ đầy rêu:
— Cháu đi Pha Linh.
— Đi một mình à?
— Không, đi dẫn đường cho người ta.
— Người ta thuê cháu à?
— Không! Cháu giúp họ thôi. Cán bộ Việt Minh ấy mà!
Ông lão buông rơi cái nan. Chân co, chân duỗi khẳng kheo. Ngực lép. Cổ

dài, cái bìu đầy hốc xương dưới cổ nhún nhún. Ông lão nuốt nước bọt, hai
con mắt mờ mờ đưa đẩy, cái miệng ho hó hở hai chiếc răng xam xám:

— Cháu à, Việt Minh có... tốt không?
Pao ngồi xuống thềm:
— Ông ơi, chính họ đã cứu ông đấy?
— Họ cứu lão à?
— Vâng. Lúc ông bị bọn người nhà tri châu thắt cổ, thì Việt Minh họ tới

đấy.

— Thế à?
— Chính ông kể đấy, ông quên rồi à?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.