ĐỒNG BẠC TRẮNG HOA XÒE - Trang 162

Pao đứng vơ vẩn ở hiên một lát rồi ra sân tìm cỏ cho hai con ngựa. Trời

chóng tối quá. Hai con ngựa nhồm nhoàm nhai cỏ. Ruồi vàng ve ve bay.
Tiếng người rên hừ hừ kéo một vệt xám trong bóng đêm nhập nhoạng.

“Chết mất thôi! Đi đến đâu cũng thấy chết. Mình đẻ không trúng mùa

ông sấm bố mẹ không đặt trên giường không đặt trong bịch thóc

*

, đi làm

thuê làm mướn khổ đã đành, những người khác sao cũng thế?”. Pao nghĩ.

Bỗng có tiếng Chính gọi. Pao vào nhà. “Đốt lửa lên, Pao!”. Pao chất củi,

nhóm lửa. Lửa cháy ngần ngật, ngọn chệnh choạng. Chính lại gọi: “Pao ơi,
châm hộ cái đèn hộp. Lấy hộ cái túi thuốc, hộp tiêm ở trong túi dết!"

Pao vào buồng. Chính ngồi cạnh người ốm. Giờ, Pao mới nhìn rõ: Ông

già đen nhẻm, mắt lờ đờ như chỉ còn tròng trắng, bụng trương phềnh.

— Đốt lửa to cho ấm. Nấu ít nước sôi nhé, Pao.
Pao lấy ống bắng ra máng hứng nước. Ống nứa dựng nghiêng. Lửa cuộn

réo. Lát sau, nước sôi ọc ọc. Chính ngồi xuống cạnh đống lửa:

— Ông cụ bị sốt rét. Sao người nhà đi đâu hết? Phải tiêm thuốc cho ông

cụ, Pao à.

Pao ngẩng lên, hơi thở lạnh toát:
— Cả xóm đi hết rồi.
— Đi đâu?
— Đi đón vua ở Pha Linh. Vua H'Mông sắp ra. Người ta bảo thế. Gà, lợn

giết hết để đi Pha Linh.

Chính xách ống nước vào buồng, tiêm cho ông cụ. Anh quay ra, giật

mình vì thấy Pao gục trên gối. Pao mệt ngủ ư? Nhưng, Chính vừa ngồi
xuống cạnh lửa thì thấy Pao ngửng lên, hai con mắt ngầu đỏ:

— Cán bộ Việt Minh ơi! Vua H'Mông ra, có thực vua H'Mông có phép

làm cho người H'Mông sung sướng không?

Đêm ấy, lần đầu tiên Pao nói hết với một người khác những nỗi khổ của

đời người H'Mông, từ nỗi sợ ám ảnh truyền kiếp hóa hổ với chuyện chị
Pàng, chuyện ông lão Pâu vừa ăn thịt lợn vừa khóc.

VI

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.