ĐỒNG BẠC TRẮNG HOA XÒE - Trang 181

đoạn quay lại, bước ra thềm. Bấy giờ, dân chúng đã tụ tập đông nghịt trước
tòa biệt thự.

— Thưa đồng bào châu Mường Cang thân mến! — Đứng dịch ra phía

ngoài, đột ngột giơ khẩu poọc hoọc lên cao, Chính lên tiếng: — Tôi là đại
diện của Việt Minh, tổ chức của tất cả những người Việt Nam tha thiết với
độc lập, tự do của Tổ Quốc, tới đây để bàn với ông Châu, với toàn thể đồng
bào việc đánh Quốc dân Đảng giải phóng tỉnh Lào Cai ta. Ông Châu tặng
tôi khẩu súng này. Trao súng cho nhau tức là đã bằng lòng theo Chính phủ.
Còn đồng bào, đồng bào có tán thành phải đánh Quốc dân Đảng không?

Chưa quen được một vị cấp trên hỏi như thế bao giờ, đám đông chỉ "à"

lên một tiếng rồi lao xao, ồn ào, đầy vẻ vui thích.

— Dạ... rước ngài phái viên... — Ông Nông Vĩnh Yêng nhẹ nhàng bước

tới cạnh Chính, nói rất khẽ nhưng ngả cánh tay vừa mời mọc, vừa khéo léo
cắt đứt câu chuyện của Chính với dân chúng.

Rõ ràng là vẻ xởi lởi có một thoáng sương phủ. Nét mặt hồng hào của

ông Nông Vĩnh Yêng thoáng cau lại. Nhưng rất nhanh, ông lại trở lại là con
người hiếu khách, vui vẻ, thịnh tình.

Phòng tiếp khách bày biện thật sang. Ở giữa là bộ xa lông bọc da nâu lùn

tịt. Áp tường là những chiếc đi-văng cũng bọc da. Trên tường, chính giữa
chỉ có một bức truyền thần một ông lão phương phi mặc áo gấm, đội mũ
cánh chuồn như một viên quan đại thần, và mặt tường bên, đối diện là một
bức lụa vẽ phá cảnh sơn thủy, loại tranh cổ.

Rượu, bia, nước cam quây tròn giữa bàn. Bên rìa bàn là bốn đĩa táo, mỗi

quả to bằng nắm tay, màu đỏ chín hoen hoen lan từ cuống ra tới lưng quả.

Không đợi khách hỏi, chủ đã trình bày ngay đời sống và quan điểm của

mình. Thật thế đấy! Ông tri châu Nông Vĩnh Yêng ưỡn ngực như để Chính

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.