ĐỒNG BẠC TRẮNG HOA XÒE - Trang 20

Bỗng nhiên, cái máy hát xẹt xẹt đứt lời. Bậc tam cấp lên quán có tiếng

giày giậm mạnh. Cửa quán ló vào một người mặc trang phục sĩ quan Quốc
dân Đảng, đeo kính cận, vóc nhỏ nhắn. Anh ta ngó nghé như tìm ai.

Ngọc bật dậy:
— Trọng! Trọng!
Người sĩ quan Quốc dân Đảng bỏ mũ ca-lô, vò vò trong tay, mắt nheo

cười, bước vào quán, đến bên bàn Ngọc ngồi. Cái bàn bên ông Bằng như
rơi thỏm vào im lặng.

— Qua ô-ten Tứ Xuyên không thấy cậu, mình lại xuống Vạn Hoa, đến

nhà bà cụ...

— Cậu đến nhà bà cụ...
— Chỉ có elle ở nhà. Nàng khả ái vô cùng. Thoạt trông, đã mang máng

gặp ở đâu. Hỏi, thì ra là cô gái bán hoa tươi. Có một lần tớ và Lộc gặp ở
chợ. Lộc xoắn lấy elle, tưởng nó khát đến khô cổ, muốn vồ lấy elle...

— Ngồi xuống đây, Trọng. Mấy hôm nay cậu vẫn ở nhà hả? — Ngọc kéo

ghế, rót trà, như bâng quơ.

Trọng ngồi xuống ghế, đập cái mũ ca-lô trên đùi, chép miệng:
— Toàn những việc chó má! Toàn những thằng chó má!
Hương chè tỏa nồng đậm. Mùi thuốc lá khét nặng. Cái quán mờ mịt,

bâng khuâng.

— Bỏ nghề rồi sao. Trọng?
— Coi như là dứt hẳn. Panh-xô, pa-lét và mô-đen thời buổi này còn có

nghĩa lý gì nữa, Ngọc?

— Sau cái buổi gặp nhau ở cạnh Hồ Thiền Quang ấy, cậu đi những đâu?
— Đi đâu! Đi đâu thì cũng là những bức tường cao đen sì, chặn lối.

Mộng đời mình...

Ngọc quay đi, tránh làn khói thuốc xanh đặc. Vỡ mộng? Cha là công

chức hỏa xa. Vợ là con gái một ông chủ hiệu thuốc tây lớn. Trọng là công
tử con nhà giàu. Tốt nghiệp cao đẳng Mỹ thuật. Có công ăn việc làm. Minh
họa cho tờ Indochine của công sứ Cờ-rét-xông. Nhẹ nhàng vậy thôi. Nào có
phải sống kiếp người lang thang hết quán này tiệm kia, rồi phải kí hợp đồng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.