ĐỒNG BẠC TRẮNG HOA XÒE - Trang 206

ngựa, làm seo phải ở đất này từ hồi bố La Văn Đờ mới chỉ là lý trưởng Pha
Linh.

Lồ đứng ở thềm, chưa vào nhà vì thấy một bóng người đàn bà đứng ở

sân rũ rượi tóc, đang vật vã:

— Đù ơi

*

thân ruồi ngắn làm ba đoạn, đời người khổ cả ba đời thế này

ư?

Lồ nhận ra người đàn bà đó là vợ cả Châu Quán Si. Chị ta lên cơn ghen

tức với cô vợ hai Si mới lấy ở ngoài phố; hơn năm nay Si không thèm ngó
ngàng gì đến chị và hai đứa con gái.

Lồ định xuống khuyên giải chị ta thì "vụt!", hắn vội né tránh, một thanh

củi nặng từ trong nhà, văng ra như một ánh chớp. Người đàn bà rú lên một
tiếng sợ hãi, ôm đầu chạy vụt đi.

— Cho mày ăn trứng đi! Tằng chếnh! Đàn bà là cái chõ đồ cơm chứ là

cái gì mà mày có quyền gào như chó thế!

Nhận ra tiếng ông nội, Lồ bước vào nhà, khe khẽ chào. Lão già đứng ở

cạnh cửa, cao lớn, che lấp cả ánh đèn, tay cầm cái gậy gỗ to, mặt hầm hầm.
Chẳng có cái mặt nào to bự và vừa già vừa trẻ như thế. Tóc, lông mày thì
bạc trắng. Mà má vẫn căng, cằm vẫn nhẵn. Râu ria cũng sợ lão, không dám
chui ra khỏi làn da bì bì đến muỗi, ruồi vàng cũng chê. Tuy vậy đáng sợ
nhất vẫn là hai con mắt. Lúc nó tròn như mắt hổ, quăng quắc như mắt thú
nổi cơn thèm khát máu người. Lúc nó khim khíp, le lé sắc như hai lưỡi dao
nhọn nham hiểm.

Thấy Lồ, lão già quay vào, lảu bảu:
— Mày về đấy hả? Phải giúp tao trị con quỷ cái ấy đi!
— Mặc nó thôi, ông à!
— Không được! Nó làm xấu mặt họ Châu ta.
Lồ nín thinh. Tính ông nội, hắn đã biết.
Ngồi ở bàn, uống hết hai bát nước, Lồ mới ngẩng lên. Lão già vẫn ngồi ở

trước Lồ. Bữa cơm đã tới. Vợ hai Lồ, một thiếu phụ nhỏ nhắn, mặt trắng,
tròn, lấm tấm tàn nhang, bưng ra một rá cơm, hai cái thìa hai bát thịt chim
nấu với măng chua, đặt xuống bàn, liếc chồng, không nói câu nào, quay về
bếp ngay.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.