ĐỒNG BẠC TRẮNG HOA XÒE - Trang 29

— Việt Minh họ đã rảnh tay.
— Các ngài bỏ rơi bạn bè à?
— Ha ha ha...
Cái đám sĩ quan ở các bàn tiệc giữa sảnh lại rộ lên một chặp cười. Một

giọng say lè nhè gào tướng lên mấy câu thơ của Vũ Hoàng Chương. Rền rĩ
cất lên một giọng ca sướt mướt.

Ngọc đứng dậy:
— Ta về thôi, Trọng.
Hai người vừa đặt chân xuống bậc tam cấp thì ngoài đường nổ vang một

tiếng súng poọc-hoọc. Tràng liên thanh tiếp theo sau kéo một vệt dài phía
sau lưng khách sạn, xiết một vệt sáng đứt đoạn trên vòm trời mờ tối. Ngồi
quanh những hàng sủi dìn, hàng nước trước khách sạn, đám người đang gà
gật nhổm dậy quáng quàng, nhốn nháo chạy ập vào cửa khách sạn.

— Cướp! Cướp! Bà con ơi!
— Ối giời! Voòng Sắt cướp nhà ông Phán Thông!
— Bọn Man-di khai sáng đấy, anh em ơi!
— Chạy đi! Chạy đi! Nhanh lên.
Đèn trong khách sạn phụt tắt. Lục cục, choang choang tiếng bàn đổ,

tiếng cửa kính vỡ. Tiếng người la hoảng hốt chói tai. Người lại đang chen
nhau, ùn ra cửa...

Đầu phố lập lòe ánh đuốc. Phía xa, một góc trời hung hung đỏ như đám

cháy. Tiếng súng nổ phát một quất trong không khí. Tiếng vó ngựa dồn dập
u mờ phía xa xa.

Ngọc dạt xuống bờ sông. Anh đã lạc Trọng. Ngồi trong bụi lau rậm,

nghe thấy tiếng người kêu thét ở đầu phố, tiếng súng nổ lúc ở chỗ này, khi
ở chỗ khác, anh lại rực lên nỗi uất nghẹn quen thuộc. “Trời! Cả một lũ quân
quan mà không đem lại được an bình cho cái thị trấn nhỏ xíu này! Và mình,
mình ngồi ở đây, hèn mạt và bất lực...”

Crộp crộp... Tiếng vó ngựa mỗi lúc một rõ trên đường nhựa. Vun vút

những bóng ngựa đen lướt qua mặt khách sạn. Tiếng súng ngắn nổ chỉ thiên
cộc lốc như hốt hoảng giật mình.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.