ĐỒNG BẠC TRẮNG HOA XÒE - Trang 339

cái mê cung với những khoái lạc tràn trề này. Nàng lại từ đâu hiện ra. Nàng
quấn quanh anh. Nàng là tiên giáng thế. Nàng là Phật Bà Quan Âm an ủi.
Nàng là con quỷ cám dỗ. Nàng là cái rạo rực của đàn bà Tây phương. Nàng
là cái duyên mê đắm của con gái phương Đông. Nàng dạn dĩ. Nàng ngây
thơ. Vừa hiến dâng nàng vừa chờn vờn. Chao ôi! Nàng, với những cái ôm
ghì nôn nóng, như để xác định cảnh sống này là sự thực trăm phần trần tục
và cũng trăm phần huyền ảo.

“ Anh của em không được đi đâu cả. Chỉ huy bộ đội mà không được

quyền nghỉ ư? Anh yêu của em! Đây là căn nhà anh Phán dành cho chúng
mình. Anh Phán gửi cho anh mấy bộ com-lê kia kìa. Anh, anh có yêu em
không? Anh làm thơ về em kia ư?”

Khi em về giữa vòng tay
Trong yêu dòng nước mắt này lại khô
Vết thương ngày cũ chưa mờ
Phút giây đầm ấm bao giờ nữa em?

“Ôi, thơ anh hay quá. Anh làm em khóc đây này. Em bắt đền anh đấy...”
Ôi, nàng đáng yêu xiết bao! Nàng thơm tho trong trắng, trinh bạch. Nàng

không một đồng một cốt với cha nàng, anh nàng. Hạnh phúc lứa đôi này là
hạnh phúc của anh hùng và giai nhân. Nàng là người đàn bà đặc biệt, người
đàn bà trong mộng của anh.

“Ta phải về đơn vị đã. Dù sao...”. Đắc lại ngồi dậy. Thay quần áo, anh

vào buồng toa lét rửa mặt. Nhìn mặt mình trong gương đột nhiên anh đưa
tay sờ má, có cảm giác vệt bàn tay của Chính như vẫn in ở má mình.

— Anh!
Cánh cửa buồng mở hé vừa nghe thấy một tiếng gọi thật âu yếm, anh đã

nhận ra Kim Nhắn tay xách một làn mây nặng bước vào. Nhắn mặc áo dài
tím, quần xa-tanh trắng. Mặt nàng phụng phịu, không hòa hợp chút nào với
cái cổ nõn nà dính sợi dây chuyền vàng thả một quả tim vàng nạm ngọc
vào bên trong bầu ngực nở nang quá độ của nàng.

— Kìa, anh Đắc, anh sắp đi đâu đấy! Anh định bỏ em một mình ở đây à?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.