ĐỒNG BẠC TRẮNG HOA XÒE - Trang 367

cái chết thảm thương cho chị. Bỏ bạn chết, ăn cắp ngựa của bạn. Hôi của
lúc bạn bè đang đổ máu. Cuồng điên, vô cớ bắn chết người họa sĩ. Tội lỗi
như con ngựa quen chân, quen đường, giờ đây, càng cay cú vì thèm nhỏ dãi
địa vị và giàu sang, hắn liền bán mình cho những âm mưu đê tiện, ghê tởm
khác nữa.

Lử đã thành một kẻ khác hoàn toàn rồi, Lử đã nhận tiền của phán Thông,

nhân viên phòng nhì Pháp, vờ đeo bộ mặt ăn năn để đánh lừa Chính rồi ám
sát Chính. Và, sau khi thoát khỏi vòng vây của bộ đội, công an, hắn trở về
Pa Kha, lại nhận tiền của phán Thông, mạo hiểm làm cuộc vượt rừng, qua
biên giới, lén lút đưa viên quan tư Phô-rô-pông trở về Pa Kha.

Đến nhà Giàng Ly Trang nằm bên cái bàn đèn, hút liền năm điếu thuốc,

đoạn Lử nhổm dậy, ra sân.

Trời đêm, sao chìm, thoáng vài hạt mưa bay. Đứng ở sân, nghe thấy tiếng

hòn đá lăn vải ở hiên, Lử liền quay lại. Hiên mờ mờ sáng. Một người con
gái tay vịn vách, đứng trên tấm gỗ lăn hòn đá tròn là mặt vải. Cái váy lanh
to xòe mềm mại đung đưa. Mắt Lử chăm chắm hai bắp chân trắng trắng của
người con gái nọ.

— Ôi, anh Lử. Người con gái chợt dừng chân, khẽ gọi.
Lử nuốt nước bọt đánh ực. Hắn đã nhìn rõ người nọ. Một khuôn mặt trẻ,

cái khăn nghiêng chớm vành mi trái:

— Seo Cả hả?
— Anh Lử về lúc nào — Người phụ nữ rụt rè — Anh Lử ơi, con ngựa

anh Chin...

— À à... — Lử thọc tay vào túi, nhăn nhăn trán. Anh... có đem về đấy.
— Anh có đem ngựa về à?
— Ừ! Cùng anh đi lấy ngựa nhé!
Lử chộp tay người phụ nữ. Hắn như đang đi trên mây. Cơn say thuốc lơ

lửng, thú vị. “Thằng Chin chết phí đời quá! Con Seo Cả đẹp. Con Seo Cả
xinh. Mặt như cái trứng nhện. Hai cái vú nó bằng hai cái bánh bao. Ruộng
tốt thế mà lại bỏ hoang. Sao thằng Seo Cấu lại bỏ con Seo Cả?” Lử nuốt
nước bọt. Người Lử như có lửa đốt. Giẫm phải vũng nước, nhẩy lên, hắn
mới tỉnh hẳn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.