ĐỒNG BẠC TRẮNG HOA XÒE - Trang 368

— Anh Lử, bỏ tay tôi ra. Anh lôi tôi đi đâu thế này.
— À, dẫn đến chỗ lấy ngựa mà.
— Bỏ tôi ra! Đừng có làm bậy đấy.
— Sắp tới chỗ anh để ngựa rồi mà.
Quay lại, thình lình giật mạnh tay Cả khiến Cả ngã dúi vào ngực mình,

thừa cơ Lử ôm choàng cô và ép cô vào một tảng đá lớn bên đường. Rồi
quen thói đĩ bợm, bất ngờ hắn ngồi thụp xuống, tốc váy Cả lên.

— Ngựa của em đây mà. Ngựa thật mà!
— Trời ơi, người hay quỷ thế này!
— Anh đây mà. Ngựa của em đây mà!
Lử kêu ngàn ngạt. Rồi bỗng ối một tiếng, ật ngửa ra đất. Trời đêm,

không một ánh sao.

Lúc sau, Lử tỉnh hẳn và sực thấy cái chân trái nhức tấy lên tận óc.
“Đ. mẹ, vì cái lúc nhảy từ cửa sổ nhà thằng đầu sỏ Việt Minh xuống đây.

Đ. mẹ, ở ngoài tỉnh ông còn sợ chúng mày chứ! Ở đây, mày là con muỗi
thôi”. Lử nghĩ, lê chân về nhà.

Nhà hố pẩu vẫn đông người. Lửa bốc cao rừng rực. Lửa rạng cả ra ngoài

hiên; ở cửa, có hai, ba người đứng.

— Chuyện gì thế? — Lử hỏi một bóng người bên cạnh. Người nọ quay

lại, lo lắng:

— Phăng-ki đánh nước ta rồi!
— Tưởng gì! — Lử ngáp dài: Chuyện ấy tao biết từ ngày mày bằng quả

bí.

Căn nhà im lặng. Chỉ có giọng Kiến đang vang, khỏe như tiếng búa đập

trên đe:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.