ĐỒNG BẠC TRẮNG HOA XÒE - Trang 50

trực khỏi gặp cơn bĩ cực, phải ngậm đắng nuốt cay trước bọn bần tiện gặp
thời thế làm nên khanh tướng?

Vào lúc những tủi buồn, cay chua đang dâng lên nghẹn ngào và hai cánh

mũi cay nhức lên, ông Bằng bỗng ngẩng lên. Lộc đã bước tới cạnh Tâm.
Tâm vẫn đứng, hai chân giữ thế, hai tay buông xuôi thoải mái, nhưng
những ngón tay co co lại, toàn thân toát lên một sự bền vững và hơi ngạo
nghễ.

— Nào, bây giờ tôi nói chuyện với ông, ông Tâm — Lộc ngồi xuống

ghế, hếch cằm, châm xì gà — Có phải ông từ Yên Bái lên?

— Không phải!
— Vậy ông làm thợ ở đề-pô Phố Mới?
— Tôi làm thợ ở đó.
— Nhưng ông được giao nhiệm vụ gây bạo loạn để cướp chính quyền?
— Không phải là gây bạo loạn.
Soạt! Lộc kéo chân, đứng dậy. Ông Bằng thót mình. Lộc nổi khùng rồi?

Không! Lộc nén. Mặt y đỏ bầm. Y thở một hơi dài, rồi chợt cất tiếng cười
lấp:

— Ông Tâm, ông nên thức thời hơn. Tố hoạn nạn hành hồ hoạn nạn, gặp

lúc hoạn nạn phải xử theo hoạn nạn. Ông nên hiểu, hiện ông đang ở trong
tay chúng tôi. Hà! Sỉ tính cương thiệt tích nhu... Lưỡi mềm thì còn mãi, có
phải không, ông chủ sự?

Ông Bằng giật khẽ người một cái, rồi ngồi lặng. Nhưng lo âu chưa kịp

hiện trên nét mặt ông thì Tâm đã quay đầu lại, nhìn Lộc, thật tự nhiên:

— Ông Tỉnh đảng trưởng. Theo chỗ tôi biết, ở những ngôi mộ cổ mấy

nghìn năm người ta đào được, thì lưỡi đã thành đất, và chỉ có răng là còn.
Răng cứng vẫn còn!

Trời! Câu trả lời đanh thép, sâu sắc mà giản dị xiết bao! Người ông Bằng

bừng nở trong bàng hoàng.

Lộc chồm ngay tới sát Tâm khi Tâm vừa nói xong câu ấy. Y tẽn. Y kiễng

chân lên, nắm hai vai Tâm lắc và gào:

— Mày bướng! Mày bướng! Tao sẽ giết chết mày! Thằng cộng sản Tâm!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.