ĐỒNG BẠC TRẮNG HOA XÒE - Trang 52

— Ai giao nhiệm vụ cho mày?
— Không ai giao cho tao cả.
— Mày đã ở tù Sơn La?
— Phải.
— Chi bộ đề-pô của mày có những ai?
— Tao không biết.
— Khẩu mil-tay-ét tước của lính Nhật mày giấu ở đâu?
— Không biết!
— Này thì không biết! Này thì hòn đá cuội!
Tâm rên lên một tiếng. Cú đấm xốc, trúng xương mỏ ác, hất ngược lên,

hiểm ác quá. Ngực Tâm tắc nghẹt. Mặc! Những trái đấm võ sĩ nhà nghề cứ
bằm bập nện khắp người anh. Những cú đấm vừa nặng vừa xoáy. Anh rũ
xuống lại bị tung dậy. Anh ngã xuống rồi lại bị dựng lên. Cho tới lúc như
một nhành lá héo quắt, anh nằm lịm dưới sàn nhà.

— Thưa, Tỉnh đảng trưởng... có lẽ nó chết mất ạ.
Lộc nhón từng bước giày đi tới cái xác người thợ. Y lé mắt nhìn ông

Bằng. Lạ chưa! Ông Bằng không cúi đầu, không che mắt. Ông như một pho
tượng. Mồ hôi đầm đìa trên mặt, môi mím chặt, xương quai hàm nổi vệt.
Ông đang đối mặt với kẻ thù hay chính ông đang chịu cực hình tra khảo?

Lộc uất, tiếng khê đặc:
— Đ. mẹ! Tối nay cho nó trôi sông! Đừng bướng? Hòn đá cuội! Đập

không vỡ thì cho mẹ nó xuống nước! Nhớ chưa!

Nói câu cuối cùng, Lộc quay về phía ông Bằng.

Mở choàng mắt. Tâm nhổm ngay dậy khi vừa bắt phải một cảm giác lạ.

Trước mặt anh có tiếng cười. Anh dụi mắt. Tiếng cười tắt. Mặt gã đàn ông
hiện ra trong màn tối căn hầm.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.