ĐỒNG BẠC TRẮNG HOA XÒE - Trang 66

Trọng lắc đầu:
— Công việc chính của tôi lúc này đâu phải là vẽ.
— Tôi rất thông cảm với anh. Nhưng...
— Tôi muốn nói về người thưởng thức, bà đỡ của nghệ thuật. Vậy mà họ

chẳng hiểu gì cả. Sao cái tay này to thế? Sao cái mặt người này lớn vậy?
Họ cứ bắt bẻ tôi như vậy trên các tranh cổ động. Có biết đâu rằng tranh cổ
động với hòa sắc mạnh mẽ, nó có sức âm vang kích động lòng người, phải
được cường điệu...

Khanh ngửa đầu vào thành ghế, cười rung cả người. Lát sau, ngẩng dậy,

Khanh vừa lắc đầu vừa cười một lúc nữa, rồi mới lấy khăn tay lau mặt:

— Đời còn lắm bi-hài kịch thế đấy! Nhưng thôi, sau này yên hàn chúng

ta sẽ hồi tưởng lại với nhau vậy. Bây giờ anh định thế nào về công việc của
anh?

Trọng đẩy cái kính cận áp tinh mũi, mặt đã đỏ hồng men rượu:
— Anh Khanh ạ! Anh còn lạ gì nữa. Họa đâu có phải là họa sự vật mà là

họa nguồn gốc của sự vật.

— Anh có muốn tìm những cảm xúc mới không?
— Nghĩa là tôi sẽ đi...
— Hay lắm! Anh sẽ đến các vùng H'Mông, vùng Dao. Anh sẽ đến một

xứ sở khác lạ. Tôi sẽ tạo điều kiện để anh đi. Anh sẽ thấy những ông chủ nô
còn sót lại từ thời trung cổ. Những rung động mới lạ, những trạng thái siêu
nhiên sẽ là động lực sáng tạo những họa phẩm tuyệt vời của anh.

— Cảm ơn anh.
— Vậy thì...
Cắn môi, Trọng ngẩng lên như vừa sực nhớ.
— Anh Khanh ạ, tôi còn một đề nghị...
— Anh cứ nói.
— Tôi có một người bạn thân: Nhạc sĩ Quang Ngọc. Anh ấy bị ông Lộc

bắt.

— Vì sao đến nông nỗi ấy?
— Chỉ vì một chuyện không đâu. Đại để là ngăn cản ông ta làm một việc

nhơ nhuốc. Anh còn lạ gì thói Tề tuyên

*

của Lộc.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.