ĐỒNG BẠC TRẮNG HOA XÒE - Trang 67

Khanh gật đầu. Cặp mày rậm rì của y co lại một thoáng rồi lại giãn ra,

khoan hòa:

— Được! Tôi sẽ đích thân điều tra lại mọi trường hợp bắt bớ. Anh cứ sửa

soạn lên đường đi!

Khi Quang Ngọc sắp bước vào ngưỡng cửa căn phòng tiếp khách sang

trọng của Khanh, anh đã thấy người thanh niên chơi đàn ác-mô-ni-om ở
nhà thờ, đang lúi húi viết ở cái bàn nhỏ kê gần cửa. Bị giam nửa tháng trời,
bộ râu quai nón của anh ta đã lờm xờm, kéo một vệt đen gai góc suốt từ
mang tai tới cằm. Viết xong, anh ta ngoái đầu lại mắt ậng nước, miệng mếu
xệch:

— Bẩm... tôi chỉ nhỡ mồm hát bài Tiến quân ca trên đài họ dạy mà các

ông ấy bắt, đánh. Bắt tôi nằm trên đất, ép ván rồi đè đá lên...

Khanh ngồi trong ghế bành ở giữa phòng, bỏ tờ báo đang xem dở, cau

mày, phẩy tay:

— Thôi chuyện cũ không nói nữa. Giờ anh ký vào tờ khai ấy, hứa từ nay

không làm việc gì phương hại tới chính nghĩa quốc gia nữa và cộng tác với
chúng tôi, rồi anh được tự do.

Nghe thấy tiếng ngòi bút ký sột soạt và thấy người thanh niên nọ đi ra,

Ngọc mới bước vào căn phòng.

Thoáng thấy Ngọc, Khanh bật ngay dậy, niềm nở:
— Nhạc sĩ Quang Ngọc! Mời anh vào! Mời anh vào!
Ngọc ngồi xuống ghế, hai bàn tay nhợt, đỏ bầm vết trói nơi cổ tay, lúng

túng không biết đặt đâu. Cái đệm ghế êm khiến anh dễ chịu, và hương cà
phê rất đậm, rất thơm rất bùi từ cái bàn khách xộc mạnh vào khứu giác
khiến anh đê mê như say.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.