ĐỒNG BẠC TRẮNG HOA XÒE - Trang 70

Nhìn thẳng mặt Ngọc, như chợt hiểu, Khanh ngã người chành miệng

cười:

— Nhưng, cô ấy là người thế nào với anh? Xin lỗi, cho tôi được phép tò

mò, anh nhạc sĩ.

— Một người quen.
— Không phải người yêu?
— Một cô gái.
— Láng giềng?
— Thì cứ coi là như thế!
— Ha! Anh Ngọc ơi, thiên diễm tình có chút bi đát, nhưng chắc chắn sẽ

đắc thắng, khải hoàn. Tôi nhất định sẽ không để cho ai được lợi dụng. Mọi
người phải trở về với thiên lương trong sạch — Nhấc tách cà phê, lại đặt
xuống, mặt Khanh tươi hớn — Anh có tin như thế không, anh Ngọc? Thiếu
tin tưởng, thì sống thế nào được. Cũng như lúc này đây là lúc Tổ quốc lâm
nguy, sơn hà xã tắc khốn đốn...

“Chao ôi! Lại những giọng điệu sặc mùi mẹ mìn đã quá quen nhàm.

Khanh dù có khác Lộc tí chút, thì cũng vẫn là một con vật trong đàn, trong
bầy. Lại cũng một hệ thống ngôn ngữ và một đề tài đã cũ mèm và chán tai.
Ra là vậy, khác chăng là kiểu cách hơn tí chút thôi."

Ngọc khẽ cựa mình:
— Thưa ông lúc này đây, tôi rất yếu.
— Anh từ chối?
— Thưa ông, sức tôi không đảm bảo nổi công việc đó.
— Thôi được. Tôi trân trọng sự lựa chọn của anh. Chỉ yêu cầu anh...

giúp cho một việc.

Ngọc ngồi im. Anh đặt cả hai cổ tay bầm tím lên mặt bàn. Môi Khanh đã

tắt ánh cười. Mặt Khanh lặng như mặt tượng, không cảm xúc, và giọng
Khanh từng câu, từng chữ, thoát ra lành lạnh:

— Ngày kia, chúng tôi có tổ chức một cuộc khoáng đại hội nghị. Có

đông đủ anh em công chức, tri thức, văn nghệ sĩ. Một thành phần tối ư quan
trọng, không thiếu được nữa là các ông thổ ty ở các châu Pa Kha, Pha Linh,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.