ĐỒNG CỎ - Trang 100

Thảo nói:
- Dầu sao, thế giới của đàn bà bao giờ cũng do đàn ông kiến tạo.
Điều con nhỏ vừa nói hình như có chứa một sự thật nào đó. Chúng tôi

chỉ là những đứa trẻ đang dò dẫm sống, và càng tìm ra được những ý nghĩa
chống đỡ cho cái đời sống không mấy vững chắc, người ta càng cảm thấy
khó sống. Bản chất của đời sống vốn bấp bênh, hay chúng tôi chi là những
đứa trẻ đần độn?

Tình cờ tôi nhận ra, tôi đã ngồi đúng cái chỗ tôi đã ngồi với Sơn bữa

trước. Có một sự ràng buộc vô hình nào đó sắp xếp thật chăng? Hay chính
tôi đã tự đâm đầu vào lưới?

Thảo nhìn tôi bảo:
- Chị có bao giờ thực sự cảm thấy phải lấy chồng không?
Câu hỏi của con nhỏ làm tôi bối rối. Tuy nhiên, nó không có vẻ chờ đợi

câu trả lời của tôi.

Nó tiếp:
- Nghĩ đến lúc sinh một đứa con càng khó hiểu và rùng rợn hơn nữa.
Nếu tất cả những người đàn bà đều nghĩ như nó, cái nhân loại này sẽ ra

sao?

Tôi nhớ lại một buổi sáng đang đứng trước thềm, tôi bỗng thấy một

người đàn bà ngấp nghé ngoài cửa. Người đàn bà còn trẻ, có lẽ chỉ hơn tôi
vài tuổi, dáng vẻ mệt nhọc có lẽ vì quá vất vả với công việc. Chị mỉm một
nụ cười e dè, nhìn tôi qua khe hở phía trên của hai cánh cửa. Chị ra dấu
muốn vào. Tôi ngạc nhiên, ra mở cửa. Tôi nghĩ, chắc chị đi bán một món
ăn sáng, nhưng khuất hai cánh cửa tôi không nhìn thấy, hoặc đó là người
trong xóm muốn hỏi xin một viên thuốc cần kíp bất chợt, hỏi thăm chuyện
điện nước. Tôi mở cửa cho chị. Chị lí nhí chào tôi, trên tay chỉ xách theo
môt chiếc giỏ không, có lẽ để đi chợ. Chị mặc một chiếc áo hoa sạch sẽ,
quần đen, ủi thẳng. Người đàn bà hơi xanh, có một chút nhan sắc, thứ nhan
sắc tàn héo ngay lúc đang xanh.

Tôi không thể đoán biết chị muốn gì.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.