ĐỒNG CỎ - Trang 102

Giọng người đàn bà trở nên gọn gàng hơn:
- Tôi có sáu đứa con.
Tôi mỉm cười với chị:
- Chị còn trẻ mà đã đông các cháu nhỉ.
- Tôi hai mươi lăm, nhà tôi hơn tôi hai tuổi.
Tôi thầm nghĩ, quả thật chị cùng cỡ tuổi tôi.
Chị tiếp:
- Chúng tôi sanh các cháu năm một.
Tôi yên lặng chờ chị nói tiếp.
Chị nói:
- Tôi ở dưới quê lên, đang học nghề may thì gặp nhà tôi.
Rồi bằng cái giọng không được mạch lạc lắm, đang nói chuyện này nhẩy

sang chuyện khác, chị cũng nói đủ để tôi hiểu rằng, gia đình chị đang trong
tình trạng túng quẫn, chồng đi làm, chị phải phụ giúp bằng cách may thuê,
bỏ diều bỏ quạ lũ nhỏ, phó mặc chúng trông lẫn nhau.

Tôi vẫn chưa biết mục đích chị muốn gặp tôi để làm gì.
Chị nói, chị vẫn nghe tôi nói trên đài.
Tôi có cảm tưởng chị không nhớ hết những gì định nói. Viêc này làm tôi

thấy thương chị. Sự vất vả quá đáng làm cho người ta mất hết cả linh hoạt,
và có vẻ gì đó buồn thảm.

- Dạ.
Tới một phút hình như chị chợt nhận ra cách ăn nói luộm thuộm của

mình, chị xin lỗi đã làm mất thì giờ của tôi.

Tôi trấn an chị bằng cách hỏi lại:
- Em có thể giúp chị được gì không?
Chị lại nói loanh quanh về cảnh túng thiếu của gia đình, mãi mới tới

viêc, có hai vợ chồng một giáo sĩ Tin Lành người Mỹ, chồng chị có dịp sửa
cho họ một cái máy móc gì đó, thấy vợ chồng chị đông con, nay họ sắp về
nước, muốn xin vợ chồng chị một đứa con mang theo.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.