Đó là môt lời nói hơi quá của ông ta. Nhưng ông ta có một cách nói và
một dáng điệu làm cho những lời nói của ông có đầy vẻ quý phái và ắt nó
phải có nghĩa như ông muốn.
Tôi đứng dậy ra về.
Mặt trời đã lên khá cao khi tôi bước ra ngoài đường. Con sông trước mặt
lấp loáng những ánh bạc làm chói mắt. Vài chiếc tầu đang bốc rỡ hàng trên
bến cảng. Những chiếc cần trục to, cao, chằng chịt dây cáp quơ đi quơ lại
phát ra những tiếng kêu nặng nề lách cách.
Trên bến tầu, những người phu khuân vác các kiện hàng chạy lên chạy
xuống trên mấy cái thang nhỏ bắc từ boong tầu xuống bến.
Buổi sáng trong suốt làm cho những tàn cây nhìn thấy lá như xanh hơn.
Tôi rảo bước đi về phía Tòa Đô Chánh, rẽ vào thương xá Nguyễn Huệ
mua cho Thảo một ít đồ dùng thường ngày.
Tôi cũng nhớ tới buổi hẹn với Sơn chiều nay.
Một nửa tôi muốn gặp lại anh, một nửa muốn bỏ cuộc hẹn. Chỉ là những
nỗi lo sợ, ý nghĩ vu vơ vậy thôi.
Dù sao tôi cũng sẽ đi. Tôi không chờ đợi gì ở anh, không có một ước hẹn
nào phải bận tâm, cái gì khiến tôi do dự?
Tôi rẽ qua tiệm sách mua một vài cuốn mang theo.
Tôi mua được một tập truyện ngắn mới của Sơn vừa cho xuất bản.
Kỷ niệm này sẽ là kỷ niệm nặng nề nhất của tôi đây.
Tôi ra đường, kêu xe, đến nhà Thảo.
Tôi đã trù tính, buổi chiều sau khi gặp Sơn, tôi sẽ đến đón nó, cùng về
nhà tôi. Không hiểu sao tôi lại bảo xe chạy tới nhà nó lúc này.
Tôi cũng nhớ ra, hình như Nhiên đôi ba lần đã định nói với tôi điều gì,
nhưng vẫn chưa nói. Có thật vậy chăng?
Thảo không có nhà. Mọi việc như thế, tự nó, vẫn đúng như dự tình của
tôi, không có gì thay đổi, tôi sẽ đến đón nó sau khi gặp Sơn.