ĐỒNG CỎ - Trang 12

Trước khi chết, ông dặn lại người nhà, nếu muốn giữ, cứ để cái hộp bài

ngà của ông trên bàn thờ, đừng mở ra.

Đó là lời dặn cuối cùng của ông, không ai hiểu hết ý nghĩa.
Ngày người anh họ của tôi, tức người con trai cả của bác Huyện chết

trận, không ai thấy ông chẩy một giọt nước mắt nào. Ông cũng không nhắc
đến cái chết đó một lần nào, không hề thở than với ai một tiếng nào. Khi
đám tang đã đươc chôn cất xong, mọi người về cả rồi, buổi tối, ông ra đứng
trước bàn thờ nhìn hình con một lát rồi trở về phòng, bác gái tôi kể lại như
vậy. Không ai biết ông nghĩ gì về cái chết của người con trai duy nhất đó
của ông.

Ông mất, cái bồn cây bên ngoài cửa sổ bị bỏ quên cũng chết theo, và sau

đó, gia đình bác tôi dọn đi nơi khác.

Nhưng những đóa hồng tôi đã nhìn thấy đó, sẽ chẳng bao giờ tàn héo

trong tôi. Và, cứ mỗi lần nghe một người nào trong họ nhắc đến ông, tôi
vẫn thấy lòng bồi hồi. Không phải một mình ông đã chết, mà hình như, khi
ông chết, cả một quá khứ nữa đã thật sự chết theo ông.

Tôi cũng chẳng còn gặp ai cho mình cái cảm tưởng rợp mát như khi

bước vào một ngôi chùa hay ngôi đền cổ, như mỗi lần tôi được gặp ông
nữa.

oOo
Trận mưa vẫn kéo dài ngoài hiên. Những giọt nước trong vắt ròng ròng

không ngớt rớt trước mái hiên, reo thành một tiếng kêu đều đều, buồn nản.

Trời đen nặng, không khí thấm hơi nước trở nên lạnh, thời tiết tưởng

chừng như sắp hết mùa thu, sắp sang đông.

Tôi muốn đi ra phố, tới nhà một người bạn nào đó chơi.
Nhưng nghĩ lại mới biết mình không có bạn. Tôi chỉ có những người

quen biết, không có bạn.

Không sao. Tôi sẽ đi dạo phố, nhìn lại cái thành phố đã trở nên thân yêu

này một lần, trước khi rời khỏi. Chắc chắn ngày tôi trở lại nó sẽ thay đổi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.