"Thành phố đi nhanh lắm", một người bạn đồng sự đã nói với tôi như
vậy. Anh là người Hà Nội, nhớ rất nhiều về Hà Nội, từng góc phố, từng mái
nhà, từ những sự biến đổi nhỏ nhặt về thời tiết. Thế nhưng anh vẫn luôn
luôn tỏ ra rất tiếc vì đã không ghi nhận được nhiều hơn những hình ảnh của
Hà Nội khi ra đi. Anh nói "cô không thể tưởng tượng cái thành phố đó mê
hoặc người ta thế nào". Dĩ nhiên tôi không hiểu được sự mê hoặc đó thật.
Anh nói "đôi khi nó hành hạ người ta như bệnh tê thấp vậy".
Tôi thầm nghĩ, nếu quả vậy thì đó là một chứng bệnh khôi hài và khó
hiểu.
- Cô ở đâu ngoài đó?
- Ở trong nôi.
Câu nói đùa của tôi làm anh chưng hửng. Anh nhìn tôi, cười. Tôi có cảm
tưởng anh đang thử tưởng tượng có thể nhét lại tôi vào trong cái nôi đó
chăng?
- Cô có mang theo cái nôi đó vào đây không?
- Không. Tôi để quên ở Hàng Đường rồi.
- À, con gái chợ Đồng Xuân, thảo nào.
- Sao, anh ?
- Nhanh lắm.
- Không, tôi không nhận tôi là con gái Hà Nội đâu.Tôi Sài Gòn một trăm
phần trăm.
- Chín mươi chín thôi. Biết đâu cô chẳng đã được đánh thức vì một tiếng
chuông tàu điện.
- Tôi đi xe lam, xe buýt mà.
- Cô sẽ vất vả.
- Vì sao mới được chứ?
- Hàng Đường là một khu phố buôn bán sầm uất nhất Hà Nội đấy.
- Chẳng ăn thua gì tới tôi cả.
- "Ăn chung" thì không, chứ "ăn thua" thì có đấy.
- Anh xa Hà Nội lúc mấy tuổi?