ĐỒNG CỎ - Trang 127

- Ông bà có căn nhà xinh quá. Chúng tôi ngày xưa đã định mua căn nhà

này. Tôi lại phải xin lỗi lần nữa, đáng lẽ tôi phải nói, hình như là căn nhà
này.

- Không sao. Ngay bây giờ, nếu cô còn giữ ý định ấy, chúng tôi có thể sẽ

nhượng lại. Đã vài lần chúng tôi tính đến việc di chuyển rồi.

- Không đâu ạ. Tôi tin ông bà đã gặp may mắn. Những may mắn tôi đã

bất hạnh không giữ được.

- Cô làm chúng tôi có cảm tưởng, trước khi đi xa, cô đã hứa hôn với một

người nào ở đây.

- Hứa hôn? Không, chúng tôi đã vượt qua giới hạn ấy từ lâu.
- Tôi không ngờ chuyện lại phiền muộn đến như vậy.
- Dạ, làm gì có chuyện đó. Đây chỉ là những điều tôi tưởng tượng ra thôi

ạ.

Tôi bắt đầu thấy ngột ngạt.
Tôi phải ra về thôi. Nếu không, cái khoảnh khắc hạnh phúc mỏng manh

này cũng sẽ biến mất.

Tôi bảo với Sơn :
- Em về đây. Đừng tiễn, để em đi một mình.
Sơn có vẻ hơi ngạc nhiên về sự lạnh lùng của tôi. Chắc anh không thể

hiểu nổi tại sao có cái đêm ở ngoài Vũng Tàu. Không sao. Trời biển sẽ giữ
cho chúng ta niềm bí mật ấy.

Tôi muốn chấm dứt mọi chuyện ngay phút này, không muốn Sơn đưa tôi

ra đường, không muốn kéo dài sự bịn rịn. Sơn có cho là tôi khó hiểu, kỳ
cục cũng chẳng sao, có khi còn tốt hơn cho cả tôi lẫn anh. Tình nếu đã
không có cơ hội, thắt lại mà làm chi? Cách chấm dứt đau đớn nhất là cố
nuôi hy vọng. Cách giản dị nhất là nghi ngờ. Nghi ngờ rằng cái tình có lẽ
không có thật. Như trong một giấc mơ, mỗi người thấy mình vừa ra khỏi.
Người ta có thể mỉm cười với chính mình và với người trong mộng.

Như vậy không hay sao?
Tôi tiếc những gì tôi đã cho anh chăng?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.