ĐỒNG CỎ - Trang 128

Không, tôi không đủ nặng tình với anh để tiếc chi cả.
Tiếc một giấc mơ là chuyện để người ta cười một mình.
Kẻ may mắn có một mối tình lớn trong đời.
Người không may chỉ có thể có những khoảnh khắc hạnh phúc.
Nếu chúng ta không có được một trong hai điếu ấy, chúng ta cũng đã có

với nhau một kỷ niệm.

Tôi không thể từ chối việc Sơn đưa tôi ra ngõ, dù tôi đã muốn như thế.
Tôi nói:
- Anh không sợ sự quyến luyến sao?
Anh nhìn tôi bảo:
- Anh rất tiếc không còn được gặp em lại.
Tôi cười bảo:
- Đáng lẽ anh phải nói điều ấy sớm hơn.
Sơn cũng cười bảo tôi:
- Anh sẽ cố nói điều đó đúng lúc, nếu còn có dịp.
Tôi nghe một cơn đau bóp nhẹ trong ngực, hệt như cái lần tôi ngửa mặt

nhìn cây đào trổ bông giữa triền dốc trên Đà Lạt.

Tôi ao ước Sơn có đủ thô bạo hay say mê làm dữ với tôi một điều gì đó.

Anh bắt nhốt tôi ở lại đây chẳng hạn. Tôi không đủ say mê để tự nguyện ở
lại. Cả hai đều không ai có đủ lực để làm cái việc đáng đời như thế.

Vậy thì phải coi như định mệnh không can dự gì vào chuyện của chúng

ta

Và chúng ta đành phải chia tay thôi.
Chúng tôi ra khỏi nhà.
Sơn đóng cửa trước khi quay ra cùng đi với tôi.
Con ngõ ra đường được soi sáng bằng những ánh đèn hắt ra từ các căn

nhà hai bên đường. Tôi nhìn thấy bóng tôi và bóng Sơn lảo đảo đổ trên lối
đi lồi lõm.

Thôi nhé, đối với anh, em không chỉ đang đi ra khỏi cái ngõ không tên

này, mà em đang đi ra khỏi đời anh.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.