ĐỒNG CỎ - Trang 134

Gần đây người ta cứ nhắc mãi đến việc bảo vệ môi sinh và chống ô

nhiễm. Đó cũng là điều chính tôi đã nhiều lần đọc trên đài. Nhưng cũng
giống như con sông này đến bao giờ mới thực sự được lưu ý, trông nom
cho trong sạch?

Tôi cũng nhớ lại cái vườn rau xanh và ngôi chùa nổi đã nhìn thấy. Có

một chút gì buồn bã thấm ngấm trong tất cả những thứ đó. Liệu một ngày
nào, cái kiến trúc mơ tưởng của những người như Thảo sẽ chạm tới được
những chốn như thế, chạm tới cái xã hội lênh đênh trên rác rưởi đó? Liệu
có ngày nào chữ viết của những người như Sơn sẽ chạm tới được những đôi
vợ chồng nằm trên căn lầu xép nghe cải lương nọ? Để làm gì? Những
người đó họ không hạnh phúc sao? Có cần đến một sự đổi thay nào chăng?

Tôi mường tượng lại bộ điệu của Sơn, căn phòng anh đang ở, cái ánh đèn

rọi trên con ngõ ra ngoài đường phố, mọi thứ, mọi vật, mọi người, đều vật
vờ như trong một cơn mộng.

Cơn mộng nào đây, hỡi anh yêu dấu?
Tôi bật ra tiếng kêu âm thầm đó một mình và nghe dội vang cái dư âm

của nó làm lòng xao xuyến. Có phải đời sống giống như một cái trống có
hai mặt, một mặt bi thương và một mặt hạnh phúc. Nếu người ta cứ khua
mãi một bên nào người ta sẽ nghe ra dư hưởng của nó nhiều hơn?

Không, tôi không tin như vậy.
Mọi sự không quá giản dị như vậy.
Chẳng có đời sống nào mà khua lên cả. Chỉ có những giây phút, như

giây phút này đây, tôi quên nỗi bi thương và nghe lòng dấy lên một lần nữa
cái giây phút bàng hoàng hạnh phúc.

Tôi hỏi Nhiên:
- Nhiên có điều gì muốn nói với chị phải không?
Nhiên nhìn tôi một giây rồi bảo:
- Không. Sao chị hỏi vậy?
Nó không biết gì về chuyện ở Cap hôm nọ thật chăng? Hay nó biết mà

không nói? Giả thử nó biết, nó sẽ nói gì với tôi mới được chứ? Thằng nhỏ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.