ĐỒNG CỎ - Trang 136

- Vậy, ít nhất cũng bốn năm năm nữa.
- Ừ.
- Còn những chuyện khác?
- Chuyện khác là chuyện gì?
Thằng nhỏ nhún vai thay cho câu trả lời.
Tôi nói:
- Chị chỉ muốn thử đi xa một lần xem sao.
Nhiên tiếp:
- Mai em sẽ đến sớm, đưa chị vào phi trường.
Như thế chỉ còn lại một đêm, đêm cuối cùng tôi ở lại cái xứ sở khốn khổ

này.

Nhiên ra về.
Chỉ còn lại tôi với Thảo.
Tôi loay hoay ra đứng bên cửa sổ, một nửa muốn Thảo nói gì đó, một

nửa muốn nó cứ im lặng như thế, để tôi có thể đứng ngó quanh trời, nhìn
sao, nhìn vào những khoảng u tối, thầm cầu nguyện cho anh tôi.

Dù đêm đã khá khuya, nhưng bầu trời không hoàn toàn tối đen. Tôi vẫn

nhìn thấy đâu đó những đám mây trắng trôi luớt lững lờ. Trong đêm này
không biết có bao nhiêu người sống trong tình cảnh tương tự, vất vưởng
tương tự.

Hòa bình có sẽ trở lại đây không?
Hòa bình. Cái tiếng ấy hình như đã mất hết ý nghĩa, không ai còn có thề

hình dung nó như thế nào.

Tôi nhớ đã được xem trong một cuốn phim, đọc trong một cuốn truyện

nào đó, một người Ấn lái xe lửa, nhìn cảnh những người Ấn giết nhau do
sư xúi giục của người Anh, nằm chết la liệt trong cuộc chận đánh chuyến
xe, anh ta vừa khóc vừa nói rằng, đôi lúc anh muốn dùng tay chụm tất cả
những cái đầu của người Ấn lại với nhau cho họ khôn hơn lên một chút.

Bàn tay nào sẽ giúp cho người Việt Nam chúng ta đây?
Thảo đóng các ngăn kéo tủ, tới ngồi bên cạnh tôi, bảo:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.