ĐỒNG CỎ - Trang 137

- Buồn nhỉ.
Một cơn lạnh làm tôi co rúm người.
Khu xóm, trong giây phút, bỗng yên lặng khác thường. Có lẽ trong bao

nhiêu ngày sống ở đây, không thiếu những khoảnh khắc tương tự, nhưng tôi
chưa khi nào nghe ra, biết vậy.

Thảo bảo:
- Thôi đi ngủ.
Chúng tôi tắt đèn, lên giường nằm.
Tôi cũng muốn ngủ một lát dù biết khó mà ngủ được.
Thảo hỏi:
- Chị có thấy nhớ nhà không?
Tôi nói:
- Đã đi đâu mà nhớ.
- Em chắc không đi đâu xa được.
- Sao?
- Không được ăn, không người quen biết, không nói được theo ý mình,

em chịu không nổi.

- Cũng phải thử một lần cho biết.
- Nói thế chứ đi được vẫn đi như thường.
- Thảo còn mấy năm nữa ra trường?
- Hai.
- Vậy là trước khi chị về.
- Nếu không thi trượt.
- Trượt không?
- Ai mà biết trước được.
- Cố lên.
Tôi nói và cười với con nhỏ. Đó cũng là cái tiếng thỉnh thoảng tôi vẫn

nghe nó nói và nói bằng giọng rất tức cười.

Thảo nói:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.