- Buồn nhỉ.
Một cơn lạnh làm tôi co rúm người.
Khu xóm, trong giây phút, bỗng yên lặng khác thường. Có lẽ trong bao
nhiêu ngày sống ở đây, không thiếu những khoảnh khắc tương tự, nhưng tôi
chưa khi nào nghe ra, biết vậy.
Thảo bảo:
- Thôi đi ngủ.
Chúng tôi tắt đèn, lên giường nằm.
Tôi cũng muốn ngủ một lát dù biết khó mà ngủ được.
Thảo hỏi:
- Chị có thấy nhớ nhà không?
Tôi nói:
- Đã đi đâu mà nhớ.
- Em chắc không đi đâu xa được.
- Sao?
- Không được ăn, không người quen biết, không nói được theo ý mình,
em chịu không nổi.
- Cũng phải thử một lần cho biết.
- Nói thế chứ đi được vẫn đi như thường.
- Thảo còn mấy năm nữa ra trường?
- Hai.
- Vậy là trước khi chị về.
- Nếu không thi trượt.
- Trượt không?
- Ai mà biết trước được.
- Cố lên.
Tôi nói và cười với con nhỏ. Đó cũng là cái tiếng thỉnh thoảng tôi vẫn
nghe nó nói và nói bằng giọng rất tức cười.
Thảo nói: