ĐỒNG CỎ - Trang 25

- Chúng ta sẽ gặp lại nhau ở đài.
Nguời bạn nói:
- Mình còn buổi thu thanh cuối cùng nữa.
- Vâng.
Người bạn đi rồi, Phụng vẫn phải đứng đợi xe. Trời càng nắng không khí

càng nồng nực, khó chịu.

Phụng chạy sang chiếc quán bán hoa bên kia đường, mua một bó hồng.
Đó là việc lâu lâu nàng mới làm một lần. Có lẽ Phụng cũng nên mời mấy

đứa em đến nhà ăn một bữa cơm tạm biệt. Bó hoa này sẽ được bầy ở phòng
khách. Những nụ hoa tươi thắm cho Phụng một chút cảm giác nhẹ nhàng,
dễ chịu. Một việc thích thú như thế, nhưng chẳng mấy khi và mấy ai dám
làm, đối với cái đời sống chung chung như gia đình nàng, một bó hoa vẫn
phải coi là một món xa xỉ.

Thật buồn cho cả hoa lẫn người.
oOo
Trong lúc cắm hoa vào bình, Phụng nghĩ tới người anh không biết đang

làm gì ở cái nơi người ta gọi giản dị là "đơn vị" đó?

Một chiếc gai đâm vào đầu ngón tay Phụng làm chảy một giọt máu đỏ

tươi. Giọt máu đỏ hơn cả màu của những đóa hoa.

Phụng nhớ tới một bài thơ hay ca từ của một bản nhạc, đã được đọc,

được nghe đâu đó "nhũng cánh hoa này đỏ thắm vì mang trong mình máu
của bao kẻ tình nhân đã chết
", thêm một giọt máu của một kẻ chưa là tình
nhân của ai cả, còn thêm biết bao nhiêu máu của những người chưa bao giờ
được đọc những câu thơ ấy, chẳng lúc nào có thì giờ để nghĩ đến những
điều tương tự, những tư tưởng đẹp đẽ, những lời nói như những niềm an ủi
lớn lao trong cuộc sống.

Mẹ Phụng nói:
- Úi giời! Mày mua làm gì cho phí tiền vậy con?
Phụng cảm thấy không phải cái mũi gai nhọn hoắt vừa đâm vào tay làm

chảy máu mà dường như nó còn chạm tới tận tim làm Phụng nhói đau.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.