ĐỒNG CỎ - Trang 27

Mẹ Phụng bảo:
- Chết chứ. Nhưng chỉ chết những cây nhỏ thôi.
- Thường, nuớc ngập có lâu không ạ?
- Dăm bữa. Nửa tháng.
- Trong nhà cũng có nước hả mẹ?
- Có khi nước lên tới tận mái ấy chứ.
- Năm nào cũng lụt sao?
- Năm nào cũng lụt. Nhưng nước rút đi, bồi phù sa, đất tốt lắm.
Tất cả những chuyện ấy, Phụng đã loáng thoáng nghe, hôm này một

chút, hôm khác một chút, nhiều lần rồi, nhưng thỉng thoảng Phụng vẫn
muốn nghe mẹ nhắc lại. Nghe lại nhưng chuyện ấy, Phụng tưởng chừng
như cả tâm trí lẫn thể xác được dầm trong hơi nước mát, mơ hồ vẽ ra trong
đầu cái cảnh, một đêm thức giấc, thấy nước tràn vào trong nhà, guốc nổi
lều bều trôi lung tung khắp nơi-

- Thế nhưng mẹ ở bên Hà Nội làm sao biết?
- Ở đâu thì cũng phải về thăm ông nội chứ.
- Sao ông không ra Hà Nội?
- Các cụ ngày xưa không chịu bỏ nhà đi đâu đâu.
- Chỉ ít bữa, nuớc cạn laị về thôi mà.
- Thế chó mèo gà lợn, bỏ cho chết à?
- Vậy hả mẹ?
- Còn bàn thờ, đêm nào ông cũng thắp nhang cả.
Lời mẹ nói làm tôi nhớ tới anh Bằng của tôi, và buồn cười. Anh đã có lần

kể vơí tôi về căn nhà ở quê tôi đó, vào nhà lúc nào cũng mát rượi và luôn
có mùi thơm nhẹ của hương trầm, cái mùi thơm ngay khi từ ngoài cửa bước
vào trong nhà là người ta ngửi thấy liền, nhưng vào hẳn bên trong có lúc
người ta lại tưởng như không có. Chính anh tôi ngày còn bé, đã có lần, như
lời anh kể lại, muốn kiếm xem cái mùi thơm đó ở đâu ra, anh đã ghé mũi
ngửi quanh cột nhà, hít trên mặt đất. Đất làng tôi lạ lắm, thầy tôi nói rằng,
khi làm nhà, dù người ta nện nền nhẵn đến đâu, chỉ ít lâu sau, đất cũng gồ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.