ĐỒNG CỎ - Trang 38

- Vậy thì tôi không còn cách gì từ chối. Tôi sợ những buổi tiếp tân lắm.
- Anh sẽ có dịp sợ luôn cả những buổi không phải là tiếp tân nữa.
- Một lần không sao.
- Tôi có cô em họ đang học kiến trúc. Tôi muốn giới thiệu anh với nó.
Sơn cười không nói gì.
Chúng tôi bắt đầu thâu thanh.
Trời vẫn tiếp tục mưa.
Trong bài viết của Sơn có đoạn trích một bài Đường thi nói về mưa.
Ở về phia nam triều đình có bốn trăm tám mươi ngôi chùa, trong đó có

bao nhiêu cái chìm trong khói mưa?

Nam triều tứ bach bát thập tự
Đa thiểu lâu đài yên vũ trung
Hết mưa đến trăng.
Năm nào là năm thứ nhất trăng chiếu xuống nhân gian?
Ai là người thứ nhất trên đời nhìn thấy trăng?
Trong đêm trăng sáng này có bao nhiêu kẻ luân lạc nương theo ánh trăng

bay về được cố hương?

Tôi không thể nhớ hết những gì đã đọc.
Nhưng đầu óc tôi bị huyễn hoặc bởi cái ánh trăng tưởng tượng, của cái

vầng cổ nguyệt vằng vặc trên bầu trời sơ khai.

"Quê hương", hai tiếng đó nặng nề đến như vậy sao? Khi tóc người đã

bạc, bao nhiêu màu sắc thắm tươi của đời lặn sâu cả vào tâm khảm, tô đậm
thêm có mỗi cái hình ảnh đó sao?

Trương Nhược Hư.
Cái tên hoàn toàn xa lạ đối với tôi. Những bóng hình chờn vờn trong các

bài thơ đó hình như cũng không còn liên hệ gì với cái đời sống này nữa.
Chúng ta đã bỏ thơ hay thơ bỏ chúng ta?

Thâu thanh xong, Sơn bảo tôi:
- Bây giờ cô có thể yên tâm đi được rồi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.