Đó là lúc tôi biết ra, tôi đang muốn tìm kiếm một cái gì khác chứ không
phải chỉ những thân cây cao ngất, nứt nẻ, những mái nhà cũ kỹ với những
lớp ngói đen. Bầu trời thân thuộc này, có thể, mai đây sẽ làm tôi đau lòng,
nhưng bây giờ đã đủ nhàm chán. Không, có lẽ tôi ước muốn một điều gì
khác. Không phải tôi không còn muốn nhìn thấy một vật gì trong tất cả
những thứ tôi còn nhìn thấy kia nữa. Nhưng nhìn làm chi, ghi nhớ làm chi,
chỉ thêm nặng nề lúc ra đi. Tôi muốn làm sao thu nhận hết, không bỏ sót
chi cả, nhưng thu gọn vào đâu đây, bằng cách nào đây, đó là cái tôi đang
thấy lờ mờ hiện ra trong tiềm thức, giống như những vết bùn trên hai chiếc
giầy, mỗi lúc một nhiều hơn, nhưng chỉ là những vết hoen ố, không ra hình
thù gì cả.
Dưới chiếc ô, chúng tôi đi với nhau như một cặp tình nhân, và trên một
quãng đường dài, chẳng ai nói với ai một câu nào.
Gió vẫn không ngừng reo ào ào trên các tàn cây và làm bạt cả hơi thở.
Đây là lần đầu tiên tôi thở một hơi thở chung với người khác và tôi biết
rõ như vậy.
Tới lúc này tôi mới thấy Sài Gòn thiếu nhiều thứ. Thiếu công viên. Thiếu
ghế ngồi. Không có chỗ nghỉ chân, dù hai chân mỏi rời. Trời đất trống trơn
chứ không che phủ.
Có phải tôi cảm thấy như thế vì tôi chỉ là người tình giả?
Tôi liếc nhìn Sơn, da mặt người đàn ông xanh rờn, hơi nước bám mờ trên
cặp kính cận của anh, tóc bị gió thổi tung, khuôn mặt anh như nhìn thấy
qua một lớp khói mỏng.
Sơn lấy thuốc lá châm hút.
Khó khăn lắm anh mới quẹt được lửa. Chúng tôi phải đứng lại, tôi xây
người với anh, cởi bớt một cái cúc áo mưa lấy vat áo che gió, cái ngọn lửa
ấm áp bất ngờ bật lên, khói thuốc Sơn thở ra dường làm cho bầu không khí
bao quanh chúng tôi khác hẳn.
Cái ánh lửa trên hộp quet kề sát bên ngực tôi, soi rõ màu vàng nhạt của
chiếc áo, soi rõ độ cong của ngực tôi dưới lớp vải, và khi cài áo lại, tôi có
cảm tưởng đã nhốt trong đó cái chút ánh sáng ấy.