ĐỒNG CỎ - Trang 42

Chúng tôi cùng cười với nhau vì cái công việc nhỏ này.
Tôi cũng có thể tin chắc một điều, trong cái khói thuốc đầu tiên Sơn thở

ra đó, không hoàn toàn chỉ có khói thuốc.

Thời khắc trong một giây nghe như hòa với niềm vui vừa nhen lên trong

lòng chúng tôi.

Trên một khoảng đường ngắn không có tàn cây, mưa rơi thẳng từ trên

cao xuống bắn vỡ trên mặt đường, trông chẳng khác những dấu chân chim
nhẩy nhót. Đi gần tới trường tôi, tôi mới nhớ ra, cạnh trường có một cái
công viên, mưa thế này chắc chẳng có ma nào và chúng tôi có thể tới đó
ngồi chơi.

Tôi bảo Sơn:
- Qua đây, anh.
Đi qua cổng trường, tôi ngó vào cái sân nhỏ bên trong.
Tôi đã học ở đây hai năm và không tìm thấy một sự thân thuộc nào.

Ngày Chủ nhật không ai đến trường cả. Đèn hành lang cũng tắt. Màu sơn
nâu trên các khung cửa ra vào trông sẫm hơn một chút, làm cho ngôi
trường đã cũ lại có vẻ cũ hơn. Cũ như những bộ sách đóng gáy da dày cộm
xếp trong các ngăn tủ.

Giã từ mi, ta đã vào nhầm cửa, ta xin đi ra, nhường chỗ cho người khác.
Tôi đọc được trong một tờ báo mẩu chuyện vui nhỏ, thế này.
Một cậu bé hỏi bố:
"Tại sao luật pháp lại cấm người ta lấy hai vợ?".
Ngẫm nghĩ một chút, người bố đáp:
"Sau này, lớn lên con sẽ hiểu, luật pháp được làm ra là để bảo vệ những

người không thể tự bảo vệ được lấy mình".

Ngày đầu tiên cắp sách bước qua ngưỡng cửa trường này, tôi đã nhớ lại

chuyện đó và cười một mình.

Chúng tôi tới công viên.
Cái bể nước này nhiều hôm ngồi trong lớp tôi vẫn nghe thấy tiếng vòi

phun nước.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.