ĐỒNG CỎ - Trang 45

- Đi cũng buồn, ở lại cũng buồn.
Sơn hỏi:
- Sao?
Tôi nhìn lại Sơn. Tất cả những gì tôi và anh nghe, đọc, nhìn thấy hàng

ngày, không có gì buồn cả sao?

Tôi cũng nghĩ, đáng lẽ chúng tôi phải nói với nhau một chuyện gì khác.

Một người con trai, một người con gái, ngồi với nhau giữa một công viên
dù không đẹp lắm, trong một chiều mưa, vắng vẻ thế này, lại không có điều
gì nói với nhau ngoài những chuyện buồn bã sao?

Tôi nói :
- Tôi đã nao nức chờ đợi, đến lúc này lại thấy đi được chưa chắc đã là

điều đáng vui mừng.

Sơn nói:
- Coi như một kỳ nghỉ hè.
- Chẳng biết bao giờ mới yên.
- Rồi cũng phải yên thôi.
- Lắm lúc tôi tưởng tượng được đọc một bản tin, bằng tiếng của mình, ở

cái chốn xa lạ ấy, là một điều thích thú, lúc khác tôi lại sợ.

- ?
- Đất nước không ổn định, những tiếng nói thả bay giữa trời đó, không

có chỗ đáp xuống, cũng giống như mình, sẽ trôi giạt về đâu?

Sơn yên lặng không nói gì.
Tôi cũng không còn muốn kéo dài nỗi buồn chán, giống như trận mưa

không ngớt , giữa câu chuyện của chúng tôi nữa.

Tôi bảo với Sơn:
- Thứ Năm anh nhớ đến nhà tôi nhé
Sơn gật đầu:
- Vâng, tôi sẽ cố.
- Không cố. Anh phải đến.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.